Buổi chiều tiếp tục nhổ cỏ, tốc độ của Tống Thư Ngôn còn nhanh hơn cả buổi sáng, làm xong sớm rồi về nhà sớm.

Đi ngang qua, mấy bà thím trong thôn đều không nhịn được khen cô,
"Thanh niên trí thức Tống này nhìn thì kiểu cách thành phố thật đấy, mềm mại yếu ớt, không ngờ làm việc lại chẳng tiếc sức chút nào, không giống mấy thanh niên trí thức khác, vừa tới nơi, làm một tí việc đã lau nước mắt..."

"Đấy là vậy đó, không thể trông mặt mà bắt hình dong được đâu."

"Thanh niên trí thức Tống vừa xinh đẹp lại siêng năng, tôi thấy á, rất xứng với con trai nhà tôi." Một bà thím khác hạ thấp giọng, lén lút nói đầy hài lòng.

Mấy bà khác bật cười, "Ây da, nhị thẩm, bà đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, người ta từ trong thành phố tới, sao mà để ý tới mấy người quê mùa nhà quê chúng ta!"

Bà thím bị gọi là nhị thẩm cũng không tức giận,
"Trong thành phố tới thì sao chứ? Không phải cũng giống chúng ta, làm việc đồng áng cả thôi? Có được về lại thành phố hay không còn chưa chắc đâu. Đừng thấy thanh niên trí thức Tống giờ còn xinh đẹp, thử làm công việc đồng áng thêm mấy tháng nữa, dãi nắng dầm mưa, tới lúc đó da đen, người khô cứng, thì cũng chẳng đẹp nổi nữa đâu!"

"Lời này cũng đúng, lúc trước mấy thanh niên trí thức mới xuống cũng xinh đẹp lắm, giờ thì trông chẳng khác gì mấy cô gái nông thôn nhà mình..."

Các thím nói chuyện ngay gần chỗ Hạ Lan, cô ta nghe không sót chữ nào, trong lòng thấy không vui, mấy bà thím này có ý gì đây?

Cúi đầu nhìn đôi tay của chính mình đã trở nên thô ráp, chẳng còn mềm mại trắng trẻo như trước nữa, cô ta buồn đến phát khóc.

Mắt cay xè đến khó chịu.

Nghĩ đến ngày được trở về thành phố còn xa, lại càng tuyệt vọng.

Cô ta không muốn cả đời bị kẹt lại trong cái thôn này!

Trước kia trong thôn không phải không có người tỏ ý với cô ta, nhưng cô ta đều từ chối hết, chỉ vì ôm hy vọng xa vời là một ngày nào đó có thể quay về thành phố.

Nếu kết hôn ở nông thôn, chẳng phải là cả đời cũng phải ở lại nơi này sao?

Mỗi ngày mở mắt ra là làm việc đồng áng không hết việc.

Cô ta lén lút liếc nhìn Tống Thư Ngôn đang cúi đầu nhổ cỏ trên đất, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn hả hê khó tả.

Dù có đẹp hơn cô ta, gia thế tốt hơn cô ta thì sao chứ?

Giờ chẳng phải cũng giống cô ta, đều phải cắm đầu làm việc ngoài đồng!

Con người đôi khi là vậy đấy, thấy người khác vốn dĩ tốt hơn mình, nay lại rơi vào cảnh ngộ giống mình, sẽ có một kiểu vui sướng kỳ lạ.

Tống Thư Ngôn thật ra cũng nghe được mấy bà thím nói chuyện, nhưng cô lười đáp lại.

Dù sao thì miệng trên người họ, họ thích nói gì thì nói.

Chỉ là có một câu của mấy bà thím khiến cô chú ý.

Cô mà cứ như bây giờ không có chút che chắn nào mà cứ vậy xuống đồng làm việc, thật sự rất dễ bị phơi đen, khô quắt như que củi!

Tuy nói nhân dân lao động là vinh quang nhất, nhưng nhân dân lao động cũng là khổ nhất, là sự thật. Không thấy sao, nhiều người nông thôn và người thành thị bằng tuổi nhau, mà đứng cạnh nhau thì như là cách hai thế hệ.

Mỗi lần nhớ lại lý do vì sao mình phải xuống nông thôn, cô lại bất tri bất giác mà căm hận hai đứa con gái đáng ghét kia đến nghiến răng!

Không có đạo đức còn chơi trò bẩn!

Hại người mà chẳng được lợi gì!

Tống Thư Ngôn biến phẫn nộ thành động lực, nghiến răng nghiến lợi nhổ cỏ, coi hai người đó như cỏ mà túm, nhổ đến mức đau cả tay, tổ ba người còn chưa đợi mặt trời lặn đã hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc này Hạ Lan trừng to mắt, cô, cô ta vẫn còn một luống chưa nhổ xong đâu, ít nhất còn phải làm hơn một tiếng nữa!

Nhìn thấy ba người kia chuẩn bị bỏ cô ta lại, thu dọn đồ về nhà.

Cô ta không suy nghĩ gì liền gọi lớn,
“Này, chờ chút đã!”

Lý Xuân Mai dừng bước, nghi hoặc quay đầu lại nhìn.

Hạ Lan có chút chột dạ chớp mắt một cái, ngẩng đầu lại tỏ ra rất đàng hoàng nói,

“Các cậu cứ vậy bỏ lại tôi à? Giúp tôi một tay đi, bốn người cùng làm thì chẳng mấy chốc là có thể nhổ xong chỗ cỏ còn lại này rồi.”

Tần Phỉ cầm một gốc cỏ đuôi chó trong tay nghịch, khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc,

“Chúng tôi dựa vào gì mà phải giúp cậu? Rõ ràng là cậu nói muốn tách ra làm việc, ai cũng không chiếm ai chút tiện nghi, sao hả? Giờ cậu muốn nói mà không giữ lời à?”

Hạ Lan cầm cỏ dại trong tay ném mạnh xuống đất, đứng lên chống eo, tức đến mức gần như nổ tung, quát vào mặt Tần Phỉ,

“Họ Tần kia, sao cậu lại keo kiệt vậy chứ!”

Tần Phỉ làm mặt quỷ với cô ta,
“Tôi keo kiệt đấy, rồi sao nào?”

“Cậu có sức cãi nhau với bọn tôi thì chi bằng tiết kiệm chút sức mà làm việc cho rồi, coi chừng trời tối còn chưa làm xong, bị mấy động vật lớn xuống núi tha đi đó!”

Tống Thư Ngôn kéo Tần Phỉ đi,
“Đi thôi, về tắm rửa giặt quần áo, trời tối rồi, lại để quần áo bẩn đến mai mới giặt, mùi sẽ nồng lắm.”

“Xuân Mai, đi thôi, chẳng phải cậu nói giúp bọn tôi gánh nước sao?”

Lý Xuân Mai vội nhấc chân đuổi theo, “À, tới đây.”

Hạ Lan thấy Lý Xuân Mai thật sự định bỏ mặc cô ta lại, liền khóc lóc,
“Xuân Mai, cậu không thể đi được!”

“Chúng ta quen nhau bao lâu rồi, rõ ràng bọn mình mới là bạn tốt nhất mà!”

Lý Xuân Mai cảm xúc phức tạp, quay đầu nhìn Hạ Lan đang khóc rất thảm, có chút mềm lòng, nhưng Tống Thư Ngôn lại đang giục cô về.

Giằng co một lúc, Lý Xuân Mai nhớ lại mình đã hứa giúp thanh niên trí thức Tống và thanh niên trí thức Tần gánh nước, kẹo sữa người ta cũng đưa rồi, không thể nuốt lời.

Vì thế cô nói lại một câu, “Hạ Lan, tôi về giúp họ gánh nước xong, rồi quay lại giúp cậu.”

Hạ Lan: “……” Đợi Xuân Mai gánh nước xong, lại đi đi về về, thì cô ta còn chưa làm xong việc chắc?

Tống Thư Ngôn mệt mỏi cả ngày, về đến khu nhà thanh niên trí thức chỉ muốn nằm nghỉ.

Nhưng mà người dơ quá, không thể nằm lên giường được.

“Nếu có cái ghế nằm thì tốt rồi.” Cô cảm thán.

Tần Phỉ ngồi phịch lên tảng đá lớn giữa sân, đấm chân, nhìn Lý Xuân Mai đang xách hai thùng nước đi ra cửa mà nói,

“Tôi thật ngưỡng mộ Xuân Mai, sức khỏe tốt, làm việc cả ngày giống bọn mình, mà về chẳng thấy mệt gì cả.”

Tống Thư Ngôn nhìn theo bóng dáng rời đi của Lý Xuân Mai, trong lòng áy náy cực kỳ, rõ ràng tuổi tác mọi người không hơn kém nhau mấy, mà cô lại dựa vào có chút tiền, mà sai khiến người ta.

Nhưng mà, sức lực là do luyện ra, hiện tại cô thật sự không xách nổi nước.

Cô nghĩ, hôm nay mệt quá rồi, để ngày mai thử đi gánh nước.

Một thùng nước không nổi, thì gánh nửa thùng.

Nửa thùng cũng không nổi, thì gánh một phần ba thùng.

Cùng lắm thì chạy vài lượt là được.

Hôm nay thôi, hôm nay cho qua.

Ngồi xổm cả ngày, lưng cong suốt cả ngày, cô thật sự không còn sức đi gánh nước nữa.

Tống Thư Ngôn không ngờ, ngày hôm sau thức dậy, cả người đau nhức như sắp rã ra từng mảnh!

Cánh tay đau đến không nâng nổi, chân thì nhũn ra, vừa đứng dậy đã run cầm cập.

Cô muốn khóc cũng không khóc nổi.

Thế này rồi thì làm sao đạp xe lên trấn trên chứ!

Cô hỏi Xuân Mai rồi, đạp xe lên trấn phải mất một tiếng đồng hồ!

Tần Phỉ cũng nằm trên giường r*n rỉ,
“Hay là bọn mình đi muộn chút đi?”

Những người khác trong khu nhà thanh niên trí thức đều đã dậy đi làm rồi, buổi sáng vẫn là cháo ngô như cũ.

Tống Thư Ngôn mắt đỏ hoe,
“Cuộc sống này, thật sự không sống nổi nữa rồi, ăn thì dở, làm thì cực, bao giờ mới kết thúc đây?”

Tần Phỉ sống mũi cay cay, nước mắt cũng sắp rơi ra, trước khi xuống nông thôn cô biết sẽ khổ, nhưng không ngờ lại khổ đến mức này.

Cô còn không bằng Tống Thư Ngôn.

Nhà cô, người lớn đoán trước tình hình chính trị không ổn, cố ý đưa hết đám con cháu đi nông thôn tránh khỏi trung tâm bão táp, cô thì đem hết mọi thứ có thể mang theo rồi, sau này trong nhà cũng không thể tiếp tế gì thêm nữa.

Tống Thư Ngôn trong lòng biết, còn 5 năm nữa mới khôi phục thi đại học, phải đợi đến khi thi đỗ đại học mới có thể trở lại thành phố, cô cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi lâu như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play