Mùa thu năm 1972.

Tống Thư Ngôn trong cơn mê man, cảm giác mình như đang chìm trong dòng nước dập dềnh, cho đến khi có một đôi bàn tay mạnh mẽ vòng qua người cô, kéo cô nổi lên trên mặt nước.

Cô sợ bị người đó buông tay, liền gắt gao ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của người nọ, những ngón tay trắng bệch vì dùng quá nhiều sức. Cô mở đôi mắt mơ màng ngập nước, cầu xin:

“Cứu… cứu tôi…”

Chu Cảnh Thâm mặt lạnh như băng, trầm tĩnh ôm người bơi về phía bờ sông.

Trong lồng ngực anh là một thân thể mềm mại như không có xương, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như hoa phù dung vừa mới nhú khỏi mặt nước, quyến rũ động lòng người. Anh cúi đầu liếc nhìn, cô gái ấy đã ngất đi.

Chu Cảnh Thâm mím chặt đôi môi mỏng, ôm cô lên bờ với tốc độ nhanh nhất.

Trên bờ, đứa trẻ mà cô liều mạng cứu đã sớm không còn ở đó, chỉ còn lại đám người hiếu kỳ vây xem.

Chu Cảnh Thâm mím chặt môi lại, đặt người xuống, ánh mắt anh trở nên tối lại — cô không còn hô hấp.

Anh lạnh mặt, nhíu mày, lập tức tiến hành hồi sức tim phổi, ấn mấy chục lần, rồi tách đôi môi tái nhợt không còn sinh khí của cô ra, bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Đám người vây xem kinh hô: “A?”

“Làm gì vậy?”

Chỉ thấy bên bờ sông, một nam tử tuấn mỹ rắn rỏi, sắc mặt lạnh lùng, cởi trần nửa thân trên, lộ ra những đường cong cơ bắp trơn láng, cơ bụng rõ từng múi.

Anh với vẻ mặt nghiêm túc, đang cấp cứu cho một cô gái. Những giọt nước từ mái tóc ngắn của anh nhỏ xuống mặt và cổ của cô gái ấy…

Trong đầu Tống Thư Ngôn vừa tỉnh lại đã tiếp nhận một lượng thông tin quá lớn, đau đầu đến như muốn nổ tung.

Cô xuyên vào một quyển sách.

Trong sách, nguyên chủ là một thiên kim giả bị ôm nhầm từ nhỏ. Trước mười tám tuổi, nguyên chủ nhận được trăm ngàn sủng ái: cha mẹ nuông chiều, các anh trai thương yêu. Gia đình nguyên chủ còn nhận nuôi một người con gái tên Tống Thư Ngữ, từ nhỏ đã đố kỵ với nguyên chủ được yêu thương, trong lòng biết bản thân chỉ là con nuôi, nên luôn chôn giấu cảm xúc ghen tỵ tận đáy lòng.

Cho đến khi thiên kim thật được đón trở về nhà.

Tống Thư Ngữ nghĩ: kẻ giả mạo kia, chỉ cần làm nũng là có tất cả, không phải đụng tay vào bất cứ việc gì, vậy mà lại được sống an nhàn hưởng phúc.

Trong khi cô ta phải giặt quần áo, nấu cơm, việc gì cũng phải làm.

Còn thiên kim thật là Tống Yên cũng hận Tống Thư Ngôn, bởi cô ta bị tráo đổi, sống khổ sở ở nông thôn suốt mười tám năm. Làm sao có thể không oán hận?

Đặc biệt khi về nhà, thấy Tống Thư Ngôn da trắng như tuyết, gương mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu như có thể véo ra nước, mặc váy liền màu vàng nhạt, chân mang giày da trắng.

Còn Tống Yên thì sao? Đôi tay đầy vết chai, thô ráp như vỏ cây. Dù mặc đồ đẹp, tẩy trắng đến mấy, so ra vẫn như con vịt xấu xí đứng cạnh thiên nga.

Cô ta xấu hổ, tự ti.

Nếu không bị tráo đổi, có phải cô ta cũng sẽ giống Tống Thư Ngôn hiện giờ — có tri thức, có nhan sắc, có vị hôn phu môn đăng hộ đối?

Tống Thư Ngữ nhìn thấy sự oán hận lóe qua trong mắt Tống Yên, liền âm thầm xúi giục cô ta, bảo cô ta đưa Tống Thư Ngôn đi đăng ký xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Cô ta còn dẫn đường cho Tống Yên, dạy cô ta cách khiến người nhà áy náy, để dù có làm sai điều gì cũng dễ dàng được tha thứ.

Sau khi mọi chuyện bại lộ, vợ chồng Tống gia đau khổ vô cùng. Một bên là đứa con gái nuôi bao năm, dù không phải ruột thịt nhưng cũng rất yêu thương. Một bên là đứa con ruột vừa mới tìm lại được, sống khổ suốt mười tám năm.

Tống Yên còn ngang nhiên nói:

“Con thay Tống Thư Ngôn sống ở nông thôn làm việc suốt mười tám năm, bây giờ chỉ là để cô ta nếm thử cuộc sống lẽ ra thuộc về cô ta, con sai chỗ nào?”

Tên của Tống Thư Ngôn đã được đăng ký trong danh sách thanh niên trí thức, ngay cả cha Tống cũng không thể hủy bỏ.

Cha mẹ Tống đành phải làm việc vất vả, gom phiếu lương thực, chuẩn bị cho nguyên chủ xuống nông thôn.

Các anh trai của Tống gia đều không có nhà, người nhập ngũ, người làm nghiên cứu, chưa biết chuyện trong nhà đã rối ren như thế.

Nguyên chủ không muốn ở nhà, đối mặt với hai chị gái luôn tính kế mình, nên ra bờ sông giải sầu, thấy một đứa trẻ ham chơi rơi xuống suýt chết đuối, cô nhảy xuống cứu người, nhưng kiệt sức mà chết.

Trong nguyên tác, Tống Thư Ngôn được Chu Cảnh Thâm cứu sống nên không chết. Nhưng rõ ràng là nhảy xuống nước cứu người, cô lại bị đồn là nhảy sông tự sát để trốn không phải xuống nông thôn.

Còn bị nói là sau khi được cứu thì bị người ta sàm sỡ, thanh danh bị hủy, trở thành giày rách. Vị hôn phu của cô, sau khi mẹ hắn biết chuyện, liền đến nhà từ hôn.

Nguyên chủ bị đả kích tinh thần, lên xe lửa đi nông thôn, lúc trên tàu bị bọn buôn người bắt cóc, từ đó mất tích. Nam chính trong nguyên tác chính là vị hôn phu kia, sau khi biết những gì cô trải qua thì bất hòa với gia đình.

Sau này gặp được nữ chính có vài phần giống nguyên chủ, liền coi cô ấy là thế thân, hai người trải qua nhiều hiểu lầm rồi hóa giải, cuối cùng sống bên nhau hạnh phúc.

Tống Thư Ngôn — người đang cầm kịch bản “Bạch Nguyệt Quang” — lại không muốn dính líu gì tới vị hôn phu của nguyên chủ.

Cô sợ bị nam chính nhận ra, vì cô không phải nguyên chủ. Cô nhíu mày, trong đầu nghĩ nên làm thế nào để phá vỡ cục diện này, rửa sạch nỗi oan mà nguyên chủ gánh chịu.

Chu Cảnh Thâm lúc nào cũng để ý đến cô gái trong lòng mình, thấy cô cau mày thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Trong lúc cấp cứu, cô phun ra vài ngụm nước, yên lặng tỉnh lại. Tống Thư Ngôn mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú, sắc sảo của  một người đàn ông.

Anh thấy cô tỉnh lại, vội quay mặt đi, cánh tay rắn chắc chống ở hai bên người cô cũng lập tức rút lại, nhanh chóng bật dậy, nhặt áo bên cạnh mặc vào.

Tống Thư Ngôn ngây người, còn đang chìm đắm trong nhan sắc tuyệt vời vừa rồi. Đường cong cơ bắp đẹp mắt, cơ ngực săn chắc, đường nhân ngư gợi cảm, tám múi cơ bụng rắn chắc như đá. So với bất kỳ nam minh tinh nào cô từng thấy, đều có lực sát thương hơn.

Mũi cô ngứa ngáy, đưa tay sờ thử — may quá, không bị chảy máu cam.

Cô vừa tỉnh lại, Chu Cảnh Thâm cũng nhớ ra thân phận của cô gái này.

Cô là con gái nhà họ Tống, cũng sống trong đại viện với anh. Nhà họ Tống và họ Thẩm có hôn ước, sắc mặt anh trầm xuống, trong lòng bỗng dưng khó chịu.

Từ nhỏ anh ở đại viện không nhiều, trước đây cũng không chú ý lắm đến con gái nhà họ Tống. Chỉ biết cô và con trai nhà họ Thẩm là thanh mai trúc mã, hai năm trước hai nhà đã chính thức định hôn sự.

Trong đám đông vang lên một tiếng kinh hô: “Em gái? Sao lại là em?”

Tống Thư Ngôn quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ tết tóc hai bên chen khỏi đám người đi tới — là Tống Thư Ngữ.

Chu Cảnh Thâm thấy hai người nhận ra nhau, mặt lạnh rời đi. Không ngờ lần nữa nghe được tin về cô, thì lời đồn đã truyền khắp đại viện —

Nói cô ham hưởng thụ, không muốn xuống nông thôn nên nhảy sông tự tử nhưng không chết.

Nói cô bị người khác sàm sỡ ngay trước mắt bao người, là một chiếc giày rách. Chu Cảnh Thâm sắc mặt trầm xuống, lập tức tìm đứa bé được cô cứu lên.

Tại Tống gia.

Không khí nặng nề bao trùm. Tống Thư Ngôn sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi giải thích với cha Tống, mẹ Tống rằng cô không tìm cái chết, mà là nhảy xuống cứu một đứa trẻ đang chết đuối.

Không ngờ đứa trẻ được cứu, còn cô thì kiệt sức, may nhờ người đi ngang qua cứu giúp. Tống Thư Ngữ làm như lơ đãng chen vào một câu:“Nhưng mà, không ai thấy em cứu đứa trẻ kia đâu.”

Cha Tống mặt lạnh quát lớn: “Im miệng!”

Tống Thư Ngữ mặt cứng đờ, trong lòng vừa oán vừa giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play