Tống Thư Ngôn bỗng nhiên nhớ lại, ba Tống từng nói với cô, muốn thoát khỏi thân phận thanh niên trí thức, cách tốt nhất chính là tìm một quân nhân để kết hôn, theo chồng về đơn vị.

Trước đây, cô chưa từng nghĩ đến chuyện phải dựa dẫm vào một người đàn ông. Dù sao thì, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình. Cho nên lúc ba Tống nói vậy, cô cũng không cho là đúng.

Nhưng bây giờ, cô bắt đầu cẩn thận suy nghĩ, liệu phương pháp này có khả thi không?

Ba Tống còn nói, ông đã gửi điện báo cho vị hôn phu của nguyên chủ – Thẩm Độ. Nếu Thẩm Độ tìm đến, muốn kết hôn với cô, thì cô có đồng ý hay không?

Thẩm Độ thích là nguyên chủ. Chẳng lẽ cô thực sự phải lấy một người đàn ông trong lòng đã có người khác?

Nghĩ đến đây, cô lại tự giễu cười.
Nghĩ cái gì vậy chứ, hôn ước cũng đã huỷ rồi, ở thời đại này, đàn ông phần lớn đều ngu trung (quá hiếu thuận một cách mù quáng), nếu như từng bị mẹ chồng phản đối, thì dù có cưới được cũng sẽ là cuộc sống gà bay chó sủa.

Huống chi, Thẩm Độ cũng chưa chắc sẽ tìm đến.

Đột nhiên, Tống Thư Ngôn tự tát mình một cái!

Không được, cô là người của thời đại mới! Sao có thể mới làm việc đồng áng một ngày đã chịu không nổi, lại còn nghĩ đến việc dựa vào đàn ông để thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại!

Tần Phỉ kinh hãi kêu lên: “Thư Ngôn! Cậu làm gì thế?”

Tống Thư Ngôn thở dài một tiếng, tùy ý thả mình ngã trở lại giường, cười khổ: “Vừa rồi đầu óc không tỉnh táo, nên tự tát mình một cái. Giờ thì khá hơn nhiều rồi…”

Nhưng người đầu óc không tỉnh táo không chỉ có Tống Thư Ngôn. Về lại đơn vị, sắc mặt Chu Cảnh Thâm âm trầm như nước, mặt đen như đáy nồi, tăng mạnh lượng huấn luyện.
Anh nghi ngờ mình bị trúng tà, lẽ nào cô gái mà hôm đó anh cứu từ dưới sông lên là yêu tinh?

Nếu không thì tại sao mỗi ngày cô lại xâm nhập vào giấc mơ của anh?

Cô ta còn… còn không biết xấu hổ mà ở trong mộng trêu chọc anh.
Một đôi tay nhỏ mềm mại không xương, ngang nhiên vuốt ve khuôn mặt anh, lướt qua vành tai anh, nhẹ nhàng nhéo lấy vành tai đỏ hồng như muốn rỉ máu của anh.

Tiếp tục đi xuống, dịu dàng vuốt cằm anh, đầu ngón tay trắng mịn thon dài nhẹ nhàng gẩy một cái, linh hoạt tháo nút áo đầu tiên của anh, sau đó đến nút thứ hai cũng bị cởi ra, lộ ra yết hầu gợi cảm, từng hành động một … Không thể không nhớ!

Chu Cảnh Thâm với gương mặt tuấn tú cương nghị như tượng tạc, lạnh lùng đến mức như ai thiếu anh tám vạn mười vạn, trầm giọng ra lệnh: “Toàn đội nghe lệnh! Đeo ba lô hành quân dã ngoại mười cây số!”
Lính dưới trướng anh lập tức vang lên một loạt tiếng r*n rỉ.

—-

Tống Thư Ngôn và Tần Phỉ lại nằm thêm nửa tiếng nữa mới chịu rời giường.

Chiều hôm qua, hai người đã bỏ ra năm hào để mượn mỗi người một chiếc xe đạp từ người trong thôn, dùng trong một ngày. Xét thấy phải chở hàng hóa về, nên hai người quyết định mỗi người mượn một chiếc.

Đạp xe trên con đường bụi đất bay mù mịt, ánh nắng gay gắt khiến mặt Tống Thư Ngôn đỏ bừng. Cô tức giận nói: “Lẽ ra chúng ta nên ra khỏi nhà sớm hơn, nắng gắt quá!”

Tần Phỉ kéo sát chiếc mũ rơm trên đầu: “Đã bảo cậu mang mũ rơm rồi mà cậu không chịu.” Mũ rơm cũng là mượn từ mấy thanh niên trí thức trong khu nhà, có hơi cũ, ngả vàng và lấm tấm đen.

Tống Thư Ngôn thấy bẩn nên không chịu đội. Lúc này bị nắng thiêu đốt, cô bắt đầu hơi hối hận. Mấy ngày nay cô cứ lặp đi lặp lại giữa chê bai và hối hận.

Đoạn đường vốn chỉ cần một giờ, cuối cùng hai người đến thị trấn lúc đã gần trưa. Trên đường còn bị lạc, phải hỏi đường người xung quanh, đi vòng vèo rồi mới lại quay về đúng hướng tới thị trấn.

“Nếu không thì mình ăn cơm trước nhé?” Đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh, Tống Thư Ngôn dừng xe, không bước nổi nữa.

Thơm quá đi mất!

Là mùi thịt!

Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy thèm thịt đến vậy. Liên tục mấy bữa chỉ ăn cháo ngô loãng, canh rau dại, không hề có chút dầu mỡ nào, ai mà không thèm?

Tần Phỉ cũng nuốt nước miếng: “Đi thôi.” Cô có phiếu thịt, sáng hay chiều cũng đều như nhau cả.

“Lát nữa trả tiền và phiếu, mỗi người chia một nửa.” Chị em thân thiết cũng phải sòng phẳng, mới có thể hợp tác lâu dài.

Tống Thư Ngôn gật đầu, khóa kỹ xe đạp rồi đi vào: “Được rồi, xem thử có món gì ngon.”

Chu Cảnh Thâm chẳng hiểu vì sao sau khi kết thúc huấn luyện, lại muốn tập thêm. Đến giữa trưa vẫn chưa ăn gì, liền một mạch chạy tới thị trấn.

Đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, mới chợt nhận ra bụng đang đói. Anh nhanh bước đi vào, vô tình liếc nhìn, liền thấy khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc mà anh đêm ngày mong nhớ.

Mái tóc đen dài được buộc cao, chiếc cổ trắng như thiên nga thanh tú nổi bật, hai lọn tóc lượn sóng rủ hai bên trán theo gió bay nhẹ, càng làm tăng thêm vài phần quyến rũ mê người!

Chiếc cằm nhỏ nhắn, đôi mắt to long lanh như nước, sống mũi thẳng, đôi môi hồng hào như ngậm nước – không có điểm nào khiến anh dời mắt nổi.

Con ngươi đen nhánh của Chu Cảnh Thâm tối sầm lại, trong mắt như có ngọn lửa bùng cháy.

Đúng là duyên phận.

Đã gặp nhau rồi, nam chưa có vợ, nữ chưa có chồng – có lẽ anh có thể cưới cô về nhà, nâng niu che chở, không để người đàn ông khác nhìn thêm một cái nào nữa!

Không thể để vụt mất.

Anh thầm nghĩ.

Anh sợ nếu quá vội vàng, sẽ dọa cô bỏ chạy.

Có lẽ vì ánh mắt anh quá nóng bỏng, Tống Thư Ngôn cảm thấy có người đang nhìn, liền ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Chu Cảnh Thâm đúng lúc thu lại ánh mắt táo bạo, giả vờ vô tình chạm mắt với cô, mím môi cười nhạt, thoải mái vẫy tay chào: “Trùng hợp thật đấy.”

Tần Phỉ thấy một anh chàng cao to đẹp trai vẫy tay với các cô, liền hưng phấn đẩy đẩy Tống Thư Ngôn: “Cậu quen à?”

Tống Thư Ngôn ngẩn ra một giây, cô quen sao?

Chu Cảnh Thâm đã đi tới, rất tự nhiên ngồi vào bàn của các cô, hai chân dài tự tin mở ra, “Không ngại cho tôi ngồi cùng chứ?”

“Không ngại không ngại!” Nếu không phải người này đẹp trai như vậy, có khi Tần Phỉ không thèm còn để ý!

Anh mày rậm mắt sáng, thần thái phóng khoáng mà lại có phần bất cần.

Tống Thư Ngôn vẫn còn mơ màng – dáng người này, chân dài thế kia, khuôn mặt anh tuấn với đường nét cứng cáp mà lạnh lùng này – nếu cô từng gặp thì chắc chắn sẽ không quên!

Chu Cảnh Thâm tự giễu cười xem ra, cô thật sự đã quên anh. Cũng đúng, với cô mà nói, chỉ là gặp mặt một lần. Trong lòng cô vốn đã có người khác, tự nhiên sẽ không nhớ rõ diện mạo của người đàn ông khác.

Lần đầu tiên trong đời, anh sinh ra cảm giác ghen tỵ với Thẩm Độ.
Ghen vì hai người họ cùng tuổi, là thanh mai trúc mã.

Không giống như anh, sống trong đại viện, đến cả tư cách để cô nhớ mặt cũng không có.

“Thật sự không nhớ sao?” Chu Cảnh Thâm không nhịn được, ánh mắt nặng nề nhìn cô.

Tống Thư Ngôn linh quang lóe lên, khoan đã! Vai rộng eo thon này, bộ quân phục xanh lá bó sát, phác họa rõ từng đường nét cơ bắp – chính là anh chàng đẹp trai đã cứu cô hôm đó!

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Anh nhíu mày, không lộ rõ cảm xúc, nhưng trực giác mách bảo cô – anh có vẻ không vui.

Cũng đúng, anh cứu cô, rồi lại có duyên gặp lại, anh chủ động chào hỏi, vậy mà cô lại không nhận ra, ai mà không giận?

Huống chi hôm đó cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn, anh đã đi mất. Nghĩ như vậy, không nhận ra anh cũng không thể trách cô, đúng không?

Là do chân anh quá dài, đi nhanh quá!

Cô còn chưa kịp phản ứng, người đã không thấy đâu nữa rồi.

Tống Thư Ngôn đôi mắt to long lanh chân thành nhìn Chu Cảnh Thâm, ngọt ngào cười với anh: “Là anh à! Anh hùng! Hôm đó anh chạy nhanh quá, tôi còn chưa kịp nói cảm ơn đâu!”

“Ơn cứu mạng, không gì báo đáp, hôm nay bữa này tôi mời! Anh xem muốn ăn gì? Cứ gọi thoải mái, đừng khách sáo với tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play