Lúc đó ông còn nghĩ, nhà của thanh niên trí thức Tống yêu thương con như vậy, sao vẫn chưa chuẩn bị đồ đạc gì cho cô.

Hóa ra là quá nuông chiều con, đến mức không nỡ để cô mang theo quá nhiều đồ trên tàu, thà tốn thêm tiền gửi qua bưu điện còn hơn.

Đội trưởng đại đội có một cô con gái, tuổi tác cũng gần bằng Tống Thư Ngôn, tính tình ông tốt, nên đã đồng ý cho Tống Thư Ngôn xin nghỉ.

Tống Thư Ngôn vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Lại nghe đại đội trưởng nhắc nhở cô: “Cô có nghĩ đến không, đồ đạc của cô làm sao mang về?”

Máy kéo trong thôn là tài sản công, nhưng không thể ngày nào cũng chạy lên trấn.

“A!” Tống Thư Ngôn tròn xoe mắt.

Đúng rồi, đồ của cô làm sao dọn về được?

Cô nhìn sắc mặt của đại đội trưởng, dè dặt đề nghị: “Có thể cho máy kéo trong thôn đưa cháu đi lấy đồ được không ạ? Cháu có thể gửi thêm tiền! Còn cả chi phí máy kéo ngừng làm việc, cháu cũng sẽ bù tiền.”

Đại đội trưởng lập tức từ chối: “Không được!” Việc này không thể, nếu người khác học theo thì phải làm sao?

Tống Thư Ngôn không hiểu: “Tại sao lại không được ạ?”

Hiện tại không cần dùng máy kéo để cày đất mà, đại đội trưởng không cần phải cứng nhắc như vậy chứ!

“Không có tại sao hết, cô có thể mượn một chiếc xe đạp trong thôn đi.” Dừng một chút rồi hỏi, “Cô biết đạp xe đạp không?”

Tống Thư Ngôn yếu ớt đáp: “Biết ạ.” Nhưng mà đồ cô nhiều quá, xe đạp chắc không thể chở hết trong một lần.

Hạ Lan đang nhổ cỏ, thấy Tống Thư Ngôn và đại đội trưởng nói chuyện với nhau nửa ngày mà vẫn chưa vào làm việc, liền không vui!

Cô ta muốn chia phần đất này thành bốn khu, mỗi người làm một khu, không ai chiếm tiện nghi của ai!

Cô ta lén nói ý này với Lý Xuân Mai, mặt Lý Xuân Mai không có biểu cảm gì: “Trước đây sao cậu không chia kiểu này với tôi?”

Làm sao giống nhau được chứ!

Hạ Lan suýt nữa buột miệng thốt ra.

Trước kia, trước kia Lý Xuân Mai làm việc nhanh hơn cô ta mà!

Hai người mới tới này rõ ràng kéo chân sau, cô ta mới không vui, cảm thấy bị chiếm lợi.

Hạ Lan khăng khăng muốn chia phần đất ra làm, Lý Xuân Mai không lay chuyển được, đành chỉ vào một chỗ làm ranh giới: “Được rồi, cậu nhổ mấy hàng này đi, cỡ chừng một phần tư đấy.”

Hạ Lan mở to mắt: “Còn các cậu thì không chia à?”

“Không cần cậu quản.” Lý Xuân Mai tức giận nói.

Cô không ngại làm nhiều việc một chút, chỉ là trong lòng thấy lạnh lẽo, cô cũng đã nhìn thấu được, Hạ Lan vì sao chịu ghép nhóm với mình.

Nếu trước kia cô giống như thanh niên trí thức Tống và thanh niên trí thức Tần, làm việc không nhanh, có phải cũng sẽ bị Hạ Lan ghét bỏ, muốn tách nhóm không?

Sự thật chứng minh, phần cỏ này, Tống Thư Ngôn còn làm nhanh hơn tưởng tượng.

Lý Xuân Mai quan sát một chút, Tống Thư Ngôn làm không chậm hơn Hạ Lan chút nào.

Nhìn bộ dạng Tần Phỉ không giống kiểu người yếu đuối, vậy mà lại không theo kịp tốc độ của Tống Thư Ngôn.

Tần Phỉ tay chống lưng, hỏi: “Thư Ngôn, cậu thật sự chưa từng làm việc đồng áng à?”

Tống Thư Ngôn: “Chỉ là nhổ cỏ thôi mà, có tay thì làm được thôi.”

Mặt trời càng lúc càng gắt, nhiều người bắt đầu thu dọn đồ đạc, Lý Xuân Mai từ đầu bên kia gọi các cô: “Về ăn cơm! Chiều làm tiếp.”

Tống Thư Ngôn nhẹ nhàng thở ra.

Cô đã đói từ sớm rồi.

Buổi sáng vẫn là ăn một chén cháo ngô nhỏ, cô lại chưa ngủ đủ. Lúc ngồi xổm thì không thấy mệt, bây giờ đứng dậy, suýt chút nữa đứng không vững.

Tần Phỉ đỡ cô một phen: “Được rồi, thì ra cậu đang cố gắng cường ép bản thân, có phải đang giận Hạ Lan, muốn chứng minh cho cậu ta thấy cậu không kém cậu ta?”

Tống Thư Ngôn cười: “Không có, cậu nghĩ nhiều rồi, tôi vừa mới đang suy nghĩ chuyện khác, nên không cảm thấy mệt khi nhổ cỏ. Bây giờ là do ngồi lâu quá, đứng dậy đột ngột nên hoa mắt thôi.”

Tần Phỉ kéo cô đi về phía ruộng, tò mò: “Cậu nghĩ chuyện gì mà đến mức quên cả mệt vậy? Sao tôi không có năng lực đó chứ!”

Tần Phỉ ghen tỵ muốn chết.

“Tôi đang nghĩ, làm sao đem đồ đạc từ trấn về thôn! Hơn nữa, đường đi trấn tôi còn chưa biết nữa, cảm thấy xin nghỉ một ngày mà chẳng được việc gì cả!”

“Không được rồi, tôi phải hỏi đại đội trưởng, khi nào trong thôn có xe đi lên trấn.”

Nói xong cô lại r*n rỉ: “Không được đâu! Đồ của tôi cần dùng gấp lắm, chờ lâu như vậy sao được!”

Tần Phỉ: “……”

Cô ấy dở khóc dở cười: “Cậu nói xem sao lúc đó lại tách người với hành lý ra? Không phải tự làm khổ mình à, sớm muộn gì cũng phải chạy một chuyến mệt bở hơi tai.”

Ai cũng đem hết hành lý lên tàu, chỉ có cô là tiêu sái, mang theo đúng một cái vali.

“Tôi hối hận rồi, tôi không biết là đi lấy đồ ở trấn lại bất tiện như vậy.”

Lý Xuân Mai vẫn là người về sớm nhất trong ba người họ.

Ba người đi đến cùng một chỗ, mới phát hiện ba người chen chúc quá.

Xuân Mai lặng lẽ lùi ra sau một bước.

Hạ Lan đuổi theo, vui vẻ: “Xuân Mai, cậu chờ tôi à?”

Cô ta tự nhiên khoác tay Xuân Mai.

Xuân Mai không tránh ra, cũng không nói gì.

Tống Thư Ngôn quay đầu lại: “Xuân Mai, sao cậu lại đi phía sau?”

Hạ Lan như đứa trẻ vừa đoạt được món đồ chơi yêu thích, đắc ý nhướng mày: “Tất nhiên là chờ tôi rồi!”

Tống Thư Ngôn: “……” Trẻ con quá rồi đấy.

Bữa trưa chẳng có gì mới mẻ, vẫn như trước, vẫn là cháo ngô.

Tống Thư Ngôn mặt mày u sầu hiện rõ ra, cái này... chẳng lẽ cả bốn mùa, ngày ba bữa của thanh niên trí thức bọn cô đều ăn thứ này sao?

Sống chẳng còn gì luyến tiếc.

Giờ cô mới hận hai đứa con gái xấu xa trong nhà, còn kịp không?

Không ăn thì đói.

Ăn thì nuốt không trôi.

Tống Thư Ngôn ép bản thân uống hết một chén cháo, rồi lấy quần áo thay tối qua ra, định đi giặt đồ.

Tần Phỉ buông chén: “Đợi tôi với!”

Trong thôn giặt đồ đều phải ra bờ sông, tối qua Xuân Mai đã chỉ cô vị trí.

Xuân Mai khẽ hỏi Tống Thư Ngôn: “Thật sự không cần tôi giúp à?”

Tống Thư Ngôn sao có thể không biết ngại mà thật sự để cô ấy giúp giặt đồ chứ, liền đùa: “Không cần đâu, tôi sợ lát nữa Hạ Lan lại nói tôi là đại tiểu thư.”

Hạ Lan ngẩng đầu: “Ê! Tôi nghe thấy rồi đấy!”

Tần Phỉ khinh thường nói: “Nghe thấy thì sao, làm gì mà phải to tiếng thế!”

Phòng bên cạnh, nhóm nam thanh niên trí thức đau đầu thật sự, sợ các cô lại đánh nhau nữa.

“Tần Phỉ, tôi mượn bột giặt của cậu nha.” Tống Thư Ngôn rất khâm phục Tần Phỉ, đồ đạc cô ấy mang theo thật đầy đủ, đến cả mắc phơi đồ cũng mang theo.

“Cứ dùng đi, đừng khách sáo với tôi!” Cô còn ăn sữa kẹo của Thư Ngôn, cũng không khách sáo lại.

“Mắc phơi đồ cũng cho tôi mượn mấy cái nha.”

Vẫn là phải lên trấn một chuyến, không chỉ lấy đồ, còn phải mua rất nhiều thứ nữa.

“Tự lấy đi!” Tần Phỉ nói tiếp, “Chuyện nhỏ như vậy sau này đừng hỏi, hai ta mà còn khách sáo thì còn là gì nữa!”

Tống Thư Ngôn cảm động muốn khóc: “A Phỉ, may mà có cậu, không thì tôi khổ quá!”

“Ngày mai cậu cũng xin nghỉ đi, đi trấn với tôi.”

Tần Phỉ xách thùng cùng cô đi ra bờ sông: “Tất nhiên rồi! Chiều tôi sẽ xin nghỉ. Cậu nha, sáng nay xin nghỉ sao không kéo tôi theo luôn?”

“Cậu cũng bỏ quần áo vào thùng đi, ôm mãi làm gì, lát nữa giặt sạch rồi cũng phải phơi chung thôi.”

Tống Thư Ngôn cười, khoảng thời gian này, cô cảm thấy bản thân đã mạnh mẽ hơn không ít.

Có lúc làm việc rối loạn, có lúc suy nghĩ chưa chu đáo.

Cô nhét quần áo bẩn vào thùng gỗ rồi suy cô phải hòa nhập với nơi này, vượt qua mọi khó khăn.

Dù sao thì, cũng không biết bao giờ mới có thể quay về thành phố nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play