Tống Thư Ngôn và Lý Xuân Mai nắm tay nhau đi trên con đường làng nhỏ ở vùng nông thôn, sắc trời dần dần tối đi, Lý Xuân Mai giục cô, “Đi nhanh lên một chút.”
“Bên kia chính là nhà Xuân Hỉ.” Lý Xuân Mai duỗi ngón tay chỉ về phía trước.
Tống Thư Ngôn nhìn theo, trong thôn những căn nhà trông tạm ổn, một màu tường đất đỏ, mái nhà lợp ngói đen đan xen có nét thú vị.
Xuân Mai có nhân duyên không tệ trong thôn, trên đường đi gặp ai cũng gật đầu chào hỏi qua lại.
“Đây là thanh niên trí thức mới tới đúng không? Nhìn cũng thật xinh đẹp đấy!” Một dì lớn tuổi đứng trước cửa nhà hỏi Xuân Mai.
Xuân Mai cảm thấy vinh dự chung, cười rất chân thành, “Đúng vậy, cô ấy là thanh niên trí thức Tống.”
“Đây là dì Trương đó.” Xuân Mai giới thiệu hai bên cho nhau.
“Các cháu đi đâu thế?”
“Bọn cháu tìm A Quý thúc hỏi xem trong nhà có còn thùng gỗ mới không.”
A Quý thúc mà Xuân Mai nhắc đến, cũng ở gần đó, đang tranh thủ trời chưa tối làm chút đồ từ gỗ.
Dì Trương nói chuyện với Xuân Mai khá to tiếng, làm ông ấy đang làm cũng nghe thấy, nhóm người nhanh chóng bước tới trước mặt, ông liền dừng tay, ngẩng đầu nhìn hai người, “Không có sẵn thùng gỗ đâu, nếu muốn làm thì phải đợi ba ngày.”
Xuân Mai gọi một tiếng, “A Quý thúc.” Cô quay đầu nhìn Tống Thư Ngôn, như thể dùng ánh mắt hỏi cô có muốn không.
Xuân Hỉ nghe thấy tiếng gọi, từ trong nhà chạy ra, “Xuân Mai!” Giọng nói tràn ngập vui mừng khi gặp bạn.
Hai người vì tên đều có chữ “Xuân” nên thấy hợp nhau, trở thành bạn tốt, lúc đi làm dưới ruộng cũng thích đi cùng nhau, nếu không được phân làm cùng nhóm, còn buồn bã cả ngày.
Không có sẵn…
Nghe câu đó, Tống Thư Ngôn như nghe sét đánh giữa trời quang.
Rất thất vọng.
Cô vẫn hỏi một câu, “Làm một cái thùng gỗ mới thì bao nhiêu tiền?”
“Năm hào.”
Tống Thư Ngôn vẫn chưa quen với giá cả thời này, chỉ cảm thấy rẻ đến mức như nhặt được.
Cô nhớ mình mang theo tiền, tổng cộng hơn hai trăm, thôi vậy, cô cũng nghèo mà.
“Vậy làm một cái đi.”
A Quý thúc cũng chẳng ngẩng đầu lên, “Được, làm xong bảo Xuân Hỉ mang đến khu nhà thanh niên trí thức cho cháu.”
Tống Thư Ngôn đưa tay vào túi quần, định lấy tờ tiền có mệnh giá nhỏ nhất ra.
Cô lấy ra một tờ tiền một đồng, đưa cho A Quý thúc.
A Quý thúc nhận lấy tiền, “Cháu đợi chút.” Nói xong thì đi vào trong phòng, không bao lâu sau quay ra, trả lại cho cô một nắm tiền lẻ.
Một xu, hai xu, năm xu đều có cả.
Mỗi lần nhìn thấy những đồng tiền có mệnh giá nhỏ thế này, Tống Thư Ngôn đều thấy buồn cười, thường thường chẳng muốn tiêu những đồng tiền lẻ này.
Về đến khu nhà thanh niên trí thức, sân nhỏ tràn ngập mùi đồ ăn.
Thanh niên trí thức trực nhật đã nấu xong cháo ngô.
Mấy nam thanh niên trí thức mới tới đều đã tắm xong, tóc còn chưa kịp lau khô.
Mọi người mỗi người một chén cháo, trên bàn còn có mấy đĩa rau xanh, chẳng thấy bóng dáng của dầu hay thịt.
“Về rồi thì ăn cơm đi, cháo để trong bếp.”
Xuân Mai quen tay quen chân vào bếp, bê ra hai chén cháo. Tần Phỉ ôm chén, nhường chỗ cho các cô.
“Lại đây, ngồi bên này!”
Phía đối diện, Hạ Lan gọi lớn, “Xuân Mai! Tới ngồi cạnh tôi này!”
Xuân Mai nhìn cô ta một cái, lựa chọn ngồi xuống bên cạnh Tống Thư Ngôn.
Hạ Lan tức giận đến mức mạnh tay đặt chén xuống bàn, Mạnh Khánh Vĩ nhíu mày mắng cô ta, “Làm vỡ bát rồi thì phải tự bỏ tiền ra mua cái khác đấy.”
Tống Thư Ngôn đói cả buổi, uống ừng ực cháo ngô, không có tâm trạng trạng nói chuyện.
Cuộc sống nông thôn, khổ hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Ăn cơm xong, Tống Thư Ngôn nhìn cái thùng gỗ trong nhà tắm mà thấy sầu, Tần Phỉ không hiểu cô đang buồn gì, “Tôi tắm trước đây.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tống Thư Ngôn sáng lên, dùng cái thùng mà Tần Phỉ đã dùng, tâm lý tốt hơn rất nhiều.
Giống như có cảm giác thùng gỗ được Tần Phỉ khử trùng vậy.
Lý Xuân Mai ôm một cái đèn dầu hỏa giúp các cô soi sáng phòng tắm, “Lần sau muốn tắm thì tắm sớm chút, đừng đợi đến tối mới tắm, phí dầu lắm.”
Xuân Mai cảm thấy mình lại như sắp mệt chết, chưa ăn cơm tối đã phải chạy nửa ngày với Tống Thư Ngôn, còn phải đốt dầu cho cô.
Cũng may, Tống Thư Ngôn tắm xong đi ra, lúc thu dọn đồ đạc thì thấy kẹo sữa, vội vàng nhét cho cô một nắm.
Nhiều như vậy… Xuân Mai nhìn chỗ kẹo trong tay, do dự, cô có nên giúp Tống Thư Ngôn làm thêm chút gì nữa không?
Tống Thư Ngôn cầm khăn lông trắng tinh lau tóc, cười rất tươi, “Xuân Mai, hôm nay cảm ơn cậu nhé! Chỗ kẹo này tặng cậu!”
Xuân Mai chỉ nhận hai viên, số còn lại để lại trước mặt cô, “Nhiều quá, đường quý lắm, đừng cho tôi nhiều vậy!” Tuy nói vậy, ánh mắt cô ấy vẫn lưu luyến nhìn chỗ kẹo sữa còn lại của Tống Thư Ngôn.
Đa phần các gia đình, một năm chưa chắc đã có được nửa cân phiếu đường.
Thanh niên trí thức Tống mới xuống nông thôn, chắc là chưa hiểu, kẹo sữa cũng là vật có giá trị cao.
Tống Thư Ngôn đặt khăn lông xuống, lại đưa kẹo sữa cho Xuân Mai, “Thật ra tôi không thích ăn kẹo sữa lắm, đây là mẹ tôi chuẩn bị cho, cậu cứ nhận đi.”
Xuân Mai không tin, làm gì có ai không thích ăn kẹo.
Cô ấy đẩy kẹo sữa trả lại, “Cậu có thể dùng đường để đổi với người trong thôn lấy đồ hữu dụng.”
Tần Phỉ đi tới, tiện tay lấy một viên kẹo sữa bóc ra ăn, “Xuân Mai, đừng khách sáo với cô ấy, mọi người đều là bạn bè, ăn chút đồ của nhau thì sao, đừng so đo như vậy.”
Tống Thư Ngôn mím môi cười, “Đúng đó, mình còn nhiều lắm.” Cô cho Xuân Mai xem chỗ kẹo sữa còn lại, chắc khoảng hơn một cân.
Hạ Lan cảm thấy mình bị bọn họ cô lập, vừa tủi thân vừa khó chịu.
Tần Phỉ nhặt một viên đường ném lên giường Hạ Lan, “Này! Cậu ăn kẹo không?” Dù gì cũng là ở chung một ký túc xá, Tần Phỉ vô tình liếc cô ta một cái, lại cảm thấy bộ dạng cô ta cúi đầu có chút đáng thương.
Hạ Lan cầm viên kẹo sữa, định ném trả lại.
Cô ta không ăn!
Ai thèm chứ!
Tống Thư Ngôn liếc cô ta một cái, Hạ Lan rụt tay lại, nắm chặt viên kẹo sữa trong lòng bàn tay.
Thôi, coi như Tống Thư Ngôn xin lỗi rồi.
Sáng sớm hôm sau.
Tiếng kèn vang lên, Tống Thư Ngôn không muốn dậy, cô muốn khóc. Trên đời điều khổ nhất là gì?
Là chưa ngủ đủ đã phải rời giường.
Tối qua cô lăn qua lộn lại không ngủ được, giường thì cứng, không có gối, cô lấy quần bò gấp lại để dưới làm tấm lót, đắp lên người một chiếc áo khoác mỏng.
Vừa mới tới đã phải đi lao động.
Cô nghĩ, liệu có thể xin nghỉ không?
“Dậy mau, chậm là bị mắng đấy!”
Xuân Mai là người đầu tiên thức dậy, nhắc nhở mọi người.
Tống Thư Ngôn như cái xác không hồn bò dậy rửa mặt, theo đoàn lớn đi đến điểm tập hợp.
May mà, nhiệm vụ được phân không khó, xuống ruộng nhổ cỏ, chuyện này thì cô làm được!
Bốn nữ thanh niên trí thức cùng làm một nhóm.
“Hôm nay nhiệm vụ của các cô là, nhổ sạch chỗ này!”
Tống Thư Ngôn vừa nhìn, trời ơi, một mảnh to thế này, nhổ đến bao giờ mới xong?
Một ngày thật sự có thể nhổ hết sao?
Cô ngồi xổm xuống, định bắt đầu làm việc.
Đội trưởng đại đội đứng bên cạnh cô, cau mày, nhìn cô với ánh mắt không tin tưởng, “Cô phân biệt được cái nào là cỏ dại, cái nào là mạ non không?”
Tống Thư Ngôn miệng còn nhanh hơn đầu óc, “Chú coi thường ai vậy chứ?” Cô chỉ vào đám mạ non, nhướng mày nhìn đội trưởng, “Cái này là mạ non, còn lại đều là cỏ dại hết!”
Đội trưởng đứng thẳng người, hài lòng gật đầu, chắp tay sau lưng rời đi.
“Này, đợi đã! Đội trưởng!” Tống Thư Ngôn gọi ông lại.
“Có chuyện gì?”
“Ngày mai cháu có thể xin nghỉ không ạ? Cháu phải lên trấn lấy hành lý lần trước gửi đến đây.”
Đội trưởng nhớ ra, lúc thanh niên trí thức Tống đến, chỉ mang theo một cái vali.