Nữ thanh niên trí thức Hạ Lan ở chung phòng với cô cười lạnh, “Mấy người thật đúng là đại tiểu thư, xuống nông thôn rồi mà vẫn giữ cái vẻ tiểu tư sản, mua chuộc làm tha hóa quần chúng lao động!”

Bị chụp cho cái mũ đó rồi.

Không ít người ở đây đều sa sầm mặt lại.

Tống Thư Ngôn xông lên, tát cô ta một cái rõ mạnh: “Không biết nói thì đừng có nói! Đồng chí Xuân Mai giác ngộ cao, chủ động giúp đỡ để làm quen hoàn cảnh, sao có thể nói xấu người ta như vậy!”

Hạ Lan bị tát cho ngẩn người, ôm mặt, nước mắt sắp trào ra, bộ dạng như không thể tin nổi, “Cậu đánh tôi?”

Lý Xuân Mai cũng giật mình, hoàn toàn không ngờ Tống Thư Ngôn lại thẳng tay đến vậy, một câu là nói rõ ngọn ngành, giúp mình giải thích. Nghe Hạ Lan nói như vậy, trong lòng cô cũng khó chịu, thấy Hạ Lan bị Tống Thư Ngôn tát một cái, trong lòng giận dữ không tên!

Ý Hạ Lan nói là gì?

Nhìn bề ngoài thì thân thiết, nhưng hóa ra là nói mình dễ bị mua chuộc?

Ngày thường cô cũng giúp Hạ Lan không ít việc đâu!

Hơn nữa, giúp Tống Thư Ngôn đổi nước lấy kẹo sữa là cô tự nguyện đề xuất, Hạ Lan vừa mở miệng, khiến cô càng tổn thương thêm.

Tính cách Lý Xuân Mai thẳng thắn, cũng không phải ngu ngốc, nhớ lại ngày thường giúp Hạ Lan làm việc, đổi lại chỉ được vài câu cảm ơn.

Cô đột nhiên tỉnh ngộ, nghĩ thầm Hạ Lan là đồ keo kiệt, chưa một lần mời mình ăn gì, giờ lại sợ bị đem ra so với Tống Thư Ngôn nên mới đánh phủ đầu?

Tống Thư Ngôn hiểu một đạo lý, kẻ biết đánh nhau thì phải ra tay dứt khoát.

Hạ Lan chỉ một câu mà dám bôi nhọ ba người, bị ăn một cái tát cũng đáng đời!

“Đánh một cái thì sao? Loại người như cậu, cứ động tí là đem cái mũ tư tưởng đội lên đầu người khác, không đánh thì còn chờ gì?”

“A! Tôi liều mạng với cậu luôn!” Hạ Lan gào lên, như phát điên lao về phía Tống Thư Ngôn.

Tần Phỉ phản ứng nhanh, kéo áo ngăn cô ta lại, “Tự cậu nói trước, còn muốn đánh lại? Tôi thấy bị đánh một cái còn nhẹ, đừng nói Thư Ngôn, ngay cả tôi cũng muốn đánh cô!”

Tống Thư Ngôn có để cô ta đánh trúng chắc?

Cô nhanh như chớp chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô lớn: “Cứu mạng a! Nữ thanh niên trí thức Hạ nổi điên đánh người nè!”

Hạ Lan tức đến phát điên, đẩy ngã Tần Phỉ liều mạng giãy giụa, “Thả tôi ra mau!”

Tần Phỉ nhất quyết không buông, Hạ Lan sốt ruột, ra tay véo Tần Phỉ mấy cái.

“Ái da!”

Tần Phỉ đau, lập tức véo lại: “Cô véo tôi trước, tôi mới đáp trả đấy!”

Mấy thanh niên trí thức ở phòng bên nghe thấy đánh nhau, liền chạy sang, “Làm sao vậy?”

“Sao lại đánh nhau rồi?”

Hạ Lan òa một tiếng khóc lớn, chỉ vào Tần Phỉ và Tống Thư Ngôn nói: “Hai người họ bắt nạt tôi!”

Mấy nam thanh niên trí thức không mấy tin lời cô ta.

Hai cô gái mới đến, đang yên đang lành đánh cô ta làm gì?

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý Xuân Mai lạnh nhạt đứng đó.

“Xuân Mai, cô nói xem, chuyện gì xảy ra vậy?”

Đội trưởng đội thanh niên trí thức Mạnh Khánh Vĩ lên tiếng hỏi.

Lý Xuân Mai liếc Hạ Lan một cái, nói ít mà rõ ràng: “Ai bảo cô ta thích nói linh tinh.”

Mấy nam thanh niên trí thức trầm mặc, Lý Xuân Mai ở cùng Hạ Lan bao lâu mà còn không bênh, xem ra là Hạ Lan chọc chuyện rồi.

Mạnh Khánh Vĩ cũng đau đầu, Hạ Lan này đúng là phiền phức, chỉ là trước đây trong nhóm nữ thanh niên trí thức chỉ có cô ta và Lý Xuân Mai, mọi người đều nể mặt cô ta.

Không ngờ mới tới hai cô gái, nhìn thì hiền lành, mà lại không dễ chọc, ngày đầu tiên đã dám đánh nhau với Hạ Lan – người được xem là lão thanh niên trí thức.

Chuyện hôm nay, cậu cũng không muốn quản nhiều, “Được rồi, hai bên xin lỗi nhau một câu đi, sau này còn phải sống chung dưới một mái nhà nhiều năm, không cần vì chuyện nhỏ mà làm to.”

Tống Thư Ngôn rất biết điều, lập tức hướng về Hạ Lan lớn tiếng nói: “Xin lỗi! Nhưng lần sau cô còn dám chụp loạn mũ cho tôi, tôi vẫn sẽ đánh cô!”

Hạ Lan: “……!!” Cô ta khóc lóc nhìn về phía Mạnh Khánh Vĩ, “Đội trưởng, cậu nhìn cô ta xem! Cô ta thừa nhận rồi, là cô ta ra tay đánh tôi trước!”

Tống Thư Ngôn đá bay một viên đá nhỏ, “Sao tôi không đánh người khác, mà chỉ đánh mình cậu?”

“Cậu tự giữ cái miệng của mình cho tốt, không thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”

“Tôi không phải người dễ chọc, người không phạm tôi, tôi không phạm người. Cậu mà còn lắm miệng, tôi sẽ cắt bay miệng cậu luôn đấy!”

Đám nam thanh niên trí thức: “……”

Nữ thanh niên trí thức Tống mới tới này, nhìn thì dịu dàng xinh đẹp, ai ngờ lại là trái ớt cay!

Mạnh Khánh Vĩ nhìn gương mặt xinh đẹp của Tống Thư Ngôn, trong lòng thiên về cô, cậu chọn cách giữ trung lập, “Hạ Lan, người ta mới đến, cậu nói người ta cái gì?”

“Tôi, tôi……” Hạ Lan cứng họng không nói được.

Cô ta nói sai sao?

Tống Thư Ngôn rõ ràng là đại tiểu thư tiểu tư sản!

Chuyện gì cũng để người khác làm thay.

Cô ta nói sai chỗ nào chứ!

Còn cả Lý Xuân Mai nữa!

Cô ta oán hận lườm Lý Xuân Mai một cái, tình nghĩa ở chung nửa năm, vậy mà không bằng một viên kẹo sữa Tống Thư Ngôn cho, đúng là hời hợt!

Lưu Quốc Trụ gánh nước trở về, thấy không khí không bình thường, không nghĩ nhiều, đem nước mang vào bếp, đổ vào cái nồi sắt lớn.

Tống Thư Ngôn đi theo vào bếp, người ta giúp mình làm việc, dù gì cũng phải nói một câu cảm ơn chứ?

“Lưu đồng chí, cảm ơn cậu!”

Lưu Quốc Trụ quay đầu lại thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, ngượng ngùng cười, “Không sao, chuyện nhỏ không tốn sức gì. Cậu muốn nấu nước trước không? Trời đang nóng, không cần nấu lâu đâu.”

Lý Xuân Mai cũng đi theo vào bếp, “Tôi dạy cậu cách nhóm bếp.”

Lưu Quốc Trụ xách thùng nước lên, “Vậy tôi đi lấy thêm vài thùng nước nữa.”

Tống Thư Ngôn ngọt ngào nói lời cảm ơn với cả hai người.

Tần Phỉ thả Hạ Lan ra cũng chen vào bếp, “Tôi cũng muốn học, cái bếp này nhóm sao?”

Lý Xuân Mai thở dài, trong lời Hạ Lan nói thì cũng có một chút đúng, hai người này đúng là đại tiểu thư, đến nhóm bếp cũng không biết, lỡ tới phiên nấu cơm thì làm sao đây?

Lý Xuân Mai cầm cỏ khô, nhét vào miệng bếp nhóm lửa, “Thật ra nhóm lửa đơn giản lắm, nhìn một lần là hiểu.”

Tống Thư Ngôn gật đầu, đúng là đơn giản thật, không phải kẻ thiểu năng thì điều làm được.

Tần Phỉ thấy vậy thì nóng lòng muốn thử, “Để tôi làm thử!”

Cô vội nhét cỏ khô vào bếp, Lý Xuân Mai vội ngăn, “Khoan đã! Cỏ khô là để nhóm lửa! Phải bẻ vài cành cây nhỏ nhét vào trước!”

“À, à!” Tần Phỉ luống cuống làm theo.

“Ai da, lửa tắt mất!”

Vài phút sau.

Lý Xuân Mai đẩy Tần Phỉ ra, “Để tôi làm, cậu mà làm nữa thì phí bao nhiêu diêm!”

Nước đã đun hơi ấm, Tống Thư Ngôn bỗng nhớ ra – cô không có thùng nước!

Muốn dùng chung thùng tắm với mọi người sao?

Cô cau mày, không vui lắm.

Cô chạy đến phòng tắm nhìn, phát hiện thùng tắm là thùng gỗ.

“Sao thế?” Tần Phỉ thấy Tống Thư Ngôn mặt mày nhăn nhó, không nhịn được hỏi.

“Thùng tắm trong phòng, hình như là nam nữ dùng chung, cái này……” Biết nói sao đây?

Lý Xuân Mai thấy cô làm bộ làm tịch, “Nam nữ dùng chung thì sao? Ăn cơm dùng chén cũng dùng chung, rửa sạch là được chứ gì!”

Tống Thư Ngôn nghiến răng, “Cô nói đúng!” Điều kiện thế này rồi, cô còn gì để chọn? Chẳng lẽ lại đi tìm một cái thùng mới?

Trời thì nóng, không tắm còn khó chịu hơn.

Một lát sau, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, “Xuân Mai à, cái thùng gỗ này, trong thôn có ai biết làm không?”

Lý Xuân Mai kéo cô ra ngoài, “Đi, tôi dẫn cô tới nhà Xuân Hỉ hỏi thử, cha cô ấy làm nghề mộc.” Chỉ là nếu phải làm thì hôm nay chắc chưa dùng được.

Tống Thư Ngôn chỉ mong nhà Xuân Hỉ có sẵn thùng mới.Lý Xuân Mai cũng giật mình, hoàn toàn không ngờ Tống Thư Ngôn lại thẳng tay đến vậy, một câu là nói rõ ngọn ngành, giúp mình giải thích. Nghe Hạ Lan nói như vậy, trong lòng cô cũng khó chịu, thấy Hạ Lan bị Tống Thư Ngôn tát một cái, trong lòng giận dữ không tên!

Ý Hạ Lan nói là gì?

Nhìn bề ngoài thì thân thiết, nhưng hóa ra là nói mình dễ bị mua chuộc?

Ngày thường cô cũng giúp Hạ Lan không ít việc đâu!

Hơn nữa, giúp Tống Thư Ngôn đổi nước lấy kẹo sữa là cô tự nguyện đề xuất, Hạ Lan vừa mở miệng, khiến cô càng tổn thương thêm.

Tính cách Lý Xuân Mai thẳng thắn, cũng không phải ngu ngốc, nhớ lại ngày thường giúp Hạ Lan làm việc, đổi lại chỉ được vài câu cảm ơn.

Cô đột nhiên tỉnh ngộ, nghĩ thầm Hạ Lan là đồ keo kiệt, chưa một lần mời mình ăn gì, giờ lại sợ bị đem ra so với Tống Thư Ngôn nên mới đánh phủ đầu?

Tống Thư Ngôn hiểu một đạo lý, kẻ biết đánh nhau thì phải ra tay dứt khoát.

Hạ Lan chỉ một câu mà dám bôi nhọ ba người, bị ăn một cái tát cũng đáng đời!

“Đánh một cái thì sao? Loại người như cậu, cứ động tí là đem cái mũ tư tưởng đội lên đầu người khác, không đánh thì còn chờ gì?”

“A! Tôi liều mạng với cậu luôn!” Hạ Lan gào lên, như phát điên lao về phía Tống Thư Ngôn.

Tần Phỉ phản ứng nhanh, kéo áo ngăn cô ta lại, “Tự cậu nói trước, còn muốn đánh lại? Tôi thấy bị đánh một cái còn nhẹ, đừng nói Thư Ngôn, ngay cả tôi cũng muốn đánh cô!”

Tống Thư Ngôn có để cô ta đánh trúng chắc?

Cô nhanh như chớp chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô lớn: “Cứu mạng a! Nữ thanh niên trí thức Hạ nổi điên đánh người nè!”

Hạ Lan tức đến phát điên, đẩy ngã Tần Phỉ liều mạng giãy giụa, “Thả tôi ra mau!”

Tần Phỉ nhất quyết không buông, Hạ Lan sốt ruột, ra tay véo Tần Phỉ mấy cái.

“Ái da!”

Tần Phỉ đau, lập tức véo lại: “Cô véo tôi trước, tôi mới đáp trả đấy!”

Mấy thanh niên trí thức ở phòng bên nghe thấy đánh nhau, liền chạy sang, “Làm sao vậy?”

“Sao lại đánh nhau rồi?”

Hạ Lan òa một tiếng khóc lớn, chỉ vào Tần Phỉ và Tống Thư Ngôn nói: “Hai người họ bắt nạt tôi!”

Mấy nam thanh niên trí thức không mấy tin lời cô ta.

Hai cô gái mới đến, đang yên đang lành đánh cô ta làm gì?

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý Xuân Mai lạnh nhạt đứng đó.

“Xuân Mai, cô nói xem, chuyện gì xảy ra vậy?”

Đội trưởng đội thanh niên trí thức Mạnh Khánh Vĩ lên tiếng hỏi.

Lý Xuân Mai liếc Hạ Lan một cái, nói ít mà rõ ràng: “Ai bảo cô ta thích nói linh tinh.”

Mấy nam thanh niên trí thức trầm mặc, Lý Xuân Mai ở cùng Hạ Lan bao lâu mà còn không bênh, xem ra là Hạ Lan chọc chuyện rồi.

Mạnh Khánh Vĩ cũng đau đầu, Hạ Lan này đúng là phiền phức, chỉ là trước đây trong nhóm nữ thanh niên trí thức chỉ có cô ta và Lý Xuân Mai, mọi người đều nể mặt cô ta.

Không ngờ mới tới hai cô gái, nhìn thì hiền lành, mà lại không dễ chọc, ngày đầu tiên đã dám đánh nhau với Hạ Lan – người được xem là lão thanh niên trí thức.

Chuyện hôm nay, cậu cũng không muốn quản nhiều, “Được rồi, hai bên xin lỗi nhau một câu đi, sau này còn phải sống chung dưới một mái nhà nhiều năm, không cần vì chuyện nhỏ mà làm to.”

Tống Thư Ngôn rất biết điều, lập tức hướng về Hạ Lan lớn tiếng nói: “Xin lỗi! Nhưng lần sau cô còn dám chụp loạn mũ cho tôi, tôi vẫn sẽ đánh cô!”

Hạ Lan: “……!!” Cô ta khóc lóc nhìn về phía Mạnh Khánh Vĩ, “Đội trưởng, cậu nhìn cô ta xem! Cô ta thừa nhận rồi, là cô ta ra tay đánh tôi trước!”

Tống Thư Ngôn đá bay một viên đá nhỏ, “Sao tôi không đánh người khác, mà chỉ đánh mình cậu?”

“Cậu tự giữ cái miệng của mình cho tốt, không thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”

“Tôi không phải người dễ chọc, người không phạm tôi, tôi không phạm người. Cậu mà còn lắm miệng, tôi sẽ cắt bay miệng cậu luôn đấy!”

Đám nam thanh niên trí thức: “……”

Nữ thanh niên trí thức Tống mới tới này, nhìn thì dịu dàng xinh đẹp, ai ngờ lại là trái ớt cay!

Mạnh Khánh Vĩ nhìn gương mặt xinh đẹp của Tống Thư Ngôn, trong lòng thiên về cô, cậu chọn cách giữ trung lập, “Hạ Lan, người ta mới đến, cậu nói người ta cái gì?”

“Tôi, tôi……” Hạ Lan cứng họng không nói được.

Cô ta nói sai sao?

Tống Thư Ngôn rõ ràng là đại tiểu thư tiểu tư sản!

Chuyện gì cũng để người khác làm thay.

Cô ta nói sai chỗ nào chứ!

Còn cả Lý Xuân Mai nữa!

Cô ta oán hận lườm Lý Xuân Mai một cái, tình nghĩa ở chung nửa năm, vậy mà không bằng một viên kẹo sữa Tống Thư Ngôn cho, đúng là hời hợt!

Lưu Quốc Trụ gánh nước trở về, thấy không khí không bình thường, không nghĩ nhiều, đem nước mang vào bếp, đổ vào cái nồi sắt lớn.

Tống Thư Ngôn đi theo vào bếp, người ta giúp mình làm việc, dù gì cũng phải nói một câu cảm ơn chứ?

“Lưu đồng chí, cảm ơn cậu!”

Lưu Quốc Trụ quay đầu lại thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, ngượng ngùng cười, “Không sao, chuyện nhỏ không tốn sức gì. Cậu muốn nấu nước trước không? Trời đang nóng, không cần nấu lâu đâu.”

Lý Xuân Mai cũng đi theo vào bếp, “Tôi dạy cậu cách nhóm bếp.”

Lưu Quốc Trụ xách thùng nước lên, “Vậy tôi đi lấy thêm vài thùng nước nữa.”

Tống Thư Ngôn ngọt ngào nói lời cảm ơn với cả hai người.

Tần Phỉ thả Hạ Lan ra cũng chen vào bếp, “Tôi cũng muốn học, cái bếp này nhóm sao?”

Lý Xuân Mai thở dài, trong lời Hạ Lan nói thì cũng có một chút đúng, hai người này đúng là đại tiểu thư, đến nhóm bếp cũng không biết, lỡ tới phiên nấu cơm thì làm sao đây?

Lý Xuân Mai cầm cỏ khô, nhét vào miệng bếp nhóm lửa, “Thật ra nhóm lửa đơn giản lắm, nhìn một lần là hiểu.”

Tống Thư Ngôn gật đầu, đúng là đơn giản thật, không phải kẻ thiểu năng thì điều làm được.

Tần Phỉ thấy vậy thì nóng lòng muốn thử, “Để tôi làm thử!”

Cô vội nhét cỏ khô vào bếp, Lý Xuân Mai vội ngăn, “Khoan đã! Cỏ khô là để nhóm lửa! Phải bẻ vài cành cây nhỏ nhét vào trước!” 

“À, à!” Tần Phỉ luống cuống làm theo.

“Ai da, lửa tắt mất!”

Vài phút sau.

Lý Xuân Mai đẩy Tần Phỉ ra, “Để tôi làm, cậu mà làm nữa thì phí bao nhiêu diêm!”

Nước đã đun hơi ấm, Tống Thư Ngôn bỗng nhớ ra – cô không có thùng nước!

Muốn dùng chung thùng tắm với mọi người sao?

Cô cau mày, không vui lắm.

Cô chạy đến phòng tắm nhìn, phát hiện thùng tắm là thùng gỗ.

“Sao thế?” Tần Phỉ thấy Tống Thư Ngôn mặt mày nhăn nhó, không nhịn được hỏi.

“Thùng tắm trong phòng, hình như là nam nữ dùng chung, cái này……” Biết nói sao đây?

Lý Xuân Mai thấy cô làm bộ làm tịch, “Nam nữ dùng chung thì sao? Ăn cơm dùng chén cũng dùng chung, rửa sạch là được chứ gì!”

Tống Thư Ngôn nghiến răng, “Cô nói đúng!” Điều kiện thế này rồi, cô còn gì để chọn? Chẳng lẽ lại đi tìm một cái thùng mới?

Trời thì nóng, không tắm còn khó chịu hơn.

Một lát sau, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, “Xuân Mai à, cái thùng gỗ này, trong thôn có ai biết làm không?”

Lý Xuân Mai kéo cô ra ngoài, “Đi, tôi dẫn cô tới nhà Xuân Hỉ hỏi thử, cha cô ấy làm nghề mộc.” Chỉ là nếu phải làm thì hôm nay chắc chưa dùng được.

Tống Thư Ngôn chỉ mong nhà Xuân Hỉ có sẵn thùng mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play