Lần đầu ta gặp Tống Tri Thời, hắn chưa phải là kẻ đáng ghét mà ai cũng muốn đánh như bây giờ.
Hôm đó ta vừa chuyển đến một vách núi mới.
Sống ở đất bằng lâu cũng chán, ta muốn thử cảm giác "trên cao nhìn xuống".
Lúc ấy trời mưa nhỏ. Ta mở dù nấm ra, thả sợi nấm theo gió đuổi theo màn mưa, tận hưởng khoảnh khắc thư thái hiếm hoi.
Đột nhiên, từ trời cao rơi xuống một thứ to tướng, đập thẳng vào tán nấm của ta.
Ngay cả nấm nghìn năm cũng không chịu nổi cú va chạm này!
Ta mất kha khá sức mới kéo được bản thể ra khỏi đống hỗn độn. Khi nhìn kỹ, ta phát hiện đó là một Nhân tộc.
Người này trông thê thảm: quần áo rách nát, dính đầy máu, mặt mày tái nhợt.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, định bụng chờ hắn chết rồi dùng xác làm phân bón cho "ngôi nhà mới" của ta.
Thế nhưng, tên này ngoan cường đến kỳ lạ. Sau vài canh giờ, hắn mở mắt.
Nhận ra mình bị treo lơ lửng trên vách núi, hắn hốt hoảng vươn tay tìm chỗ bám. Và... hắn nắm ngay sợi nấm của ta.
Gì chứ? Nấm mà cũng nắm được à?
Ta giận dữ rút sợi lại, khiến hắn rơi thẳng xuống dưới.
Ta còn nghe tiếng hắn hét thất thanh.
Về sau nghĩ lại, ta cũng hơi áy náy. Có khi cú ngã ấy làm hỏng não hắn, biến hắn thành tên biến thái sau này.
– –
Nấm không giỏi săn mồi. Ta sống nhờ sương gió trời đất, đây là lần đầu ta thử săn một sinh vật sống.
Ta ngồi cạnh hắn, háo hức chờ hắn trút hơi thở cuối cùng.
Nhưng đã một canh giờ trôi qua, hắn vẫn thở.
Nửa ngày nữa, hắn vẫn chưa chết.
Sao cái tên này lì lợm thế?
Mưa lớn dần. Ta mất kiên nhẫn, hóa thành hình người, vạch mi mắt hắn xem thử.
Vẫn còn sinh cơ.
Từ xa, gió mang tới tiếng bước chân. Ta đoán sẽ có người tới cứu hắn.
Vừa định bỏ đi, hắn bỗng thì thào: "B... buông tay."
À, mắt bị ta giữ nên hắn khó chịu. Ta ngượng ngùng rút tay.
Và thế là hắn lại ngất lịm.
Ta thở dài. Nhìn hắn giữa mưa lớn, ta chợt nhớ đến Hồ Mặc – con hồ ly chẳng có tiền đồ, suốt ngày quấn quýt bên con người nuôi nó.
Lúc ấy, ta đâu biết rằng, mình sắp dấn thân vào trò chơi nguy hiểm nhất cuộc đời: trở thành "sủng vật" của Tống Tri Thời.
Vậy, nếu ta có thể nuôi dưỡng một nhân loại như sủng vật, chẳng phải là chứng minh ta mạnh hơn hắn?
Ta nuôi dưỡng một nhân loại.
Hồ Mặc bị một nhân loại nuôi dưỡng.
Ta mạnh hơn Hồ Mặc.
Thật tốt!
Không chút do dự, ta xách cổ áo nhân tộc kia đi vào màn sương mù trong núi.
-- --
Nhân tộc này thoạt nhìn yếu ớt, nhưng cũng thật ngoan cường.
Hắn trông như sắp tắt thở bất cứ lúc nào, nhưng vẫn cố bám trụ, dốc hết sức để tồn tại.
Giống như một cây non vươn mình tìm kiếm ánh mặt trời, giành giật từng cơ hội sinh tồn, không ngừng vươn lên phía trước.
Khi ta đút thảo dược cho hắn, dù ý thức mơ hồ, gương mặt nhăn nhó vì cơn đau, hắn vẫn bản năng cưỡng ép mình nuốt xuống.
Vì khát vọng sống mãnh liệt ấy, linh hồn hắn trong mắt ta trở nên rực rỡ. Khiến lòng ta không khỏi hân hoan.
Không hổ là sủng vật ta chọn!
Một người dốc sức cứu, một người ra sức sống, chẳng mấy chốc, hắn cũng tỉnh lại.
Hắn nói mình tên là Tống Tri Thời, còn nghiêm túc thốt ra một câu cảm ơn.
Ta không giỏi đặt tên, nên việc sủng vật của mình có sẵn tên quả là tiện lợi.
Giống như lần đầu nuôi mèo, ta thích thú gọi đi gọi lại:
"Tống Tri Thời, ngươi tỉnh chưa?"
"Tống Tri Thời, uống thuốc nào!"
"Tống Tri Thời, thuốc đắng không? Người các ngươi… à không, ta muốn nói, các người có phải cần ăn chút gì ngọt sau khi uống thuốc không?"
"Tống Tri Thời, ngươi muốn ăn gì?"
Hắn rất ngoan, ta gọi là đáp, kể cả khi đang đau nhức.
Tống Tri Thời bị thương khá nặng. Ta chữa lành nội thương, nhưng xương cốt gãy phải chờ thời gian hồi phục.
Nửa tháng đầu, dù tỉnh táo, hắn vẫn chỉ nằm bất động trên giường.
Lần đầu nuôi sủng vật lại gặp cảnh này, ta quả thật luống cuống.
Hắn phải chủ động nhắc khi cần giúp đỡ. Những lúc ấy, mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ quay đi.
Khi ta lau người cho hắn, làn da hắn từ cổ đến tai đều ửng hồng. Nếu tay ta dừng ở chỗ nào quá lâu, hắn sẽ run rẩy, giọng nghèn nghẹn như sắp khóc:
"Cô nương… xong chưa ạ?"
Thật đáng yêu.
Khi vết thương khá hơn, hắn nhất quyết tự mình xử lý mọi thứ.
Ta hơi tiếc nuối, nhưng cũng tự hào vì sủng vật của mình biết tự chăm sóc bản thân.
Hắn luôn dậy sớm chải chuốt, chỉnh tề sạch sẽ, rồi nằm trên giường chờ ta về cho ăn.
Rất ngoan ngoãn và cũng rất kiên nhẫn.
-- --
Chúng ta sống trong một căn nhà mà Hồ Mặc dựng nên, mô phỏng kiến trúc phổ biến nhất triều đại này.
Hồ Mặc đã sưu tầm rất nhiều đồ vật của nhân tộc suốt hàng trăm năm: thư tịch, vũ khí, châu báu... đủ cả.
Tống Tri Thời rất có giáo dưỡng. Hắn chưa bao giờ tự ý đụng vào những món đồ đó, chỉ yên lặng nằm trên giường.
Nhưng hắn là một nhân tộc, chẳng phải nên hiếu động hơn sao?
Ta nghĩ ngợi rồi hỏi:
"Tống Tri Thời, ngươi có muốn ra ngoài đi dạo không?" Ta giả vờ như thể có thể ôm hắn, giống như cách người ta ôm mèo, ôm chó vậy.
Nhưng hắn rất bất ngờ, hoàn toàn từ chối, liều mạng lùi về phía sau.
“Không được! Không thể! Không cần!” Hắn vẻ mặt kháng cự, “Cô nương sao có thể như vậy?”
Để chứng minh mình có thể, ta liền kéo hắn ra, tránh đi chỗ đau và bế hắn lên ngang eo.
Ta đắc ý nhìn hắn, như thể đang nhìn một con sủng vật của mình, nhưng hắn chỉ có vẻ mặt trống rỗng, như thể đã mất đi linh hồn.
Ta đành phải từ bỏ và buông tay.
Hắn thở hổn hển, im lặng một lúc, cuối cùng mới khó khăn mở miệng: “Cô nương, nam nữ có khác.”
Cuối cùng, dưới sự chỉ đạo của hắn, ta chuẩn bị một chiếc xe lăn để đưa hắn đi.
Hắn cười và nói lời cảm ơn.
Nụ cười của hắn rất đẹp, khiến ta nhớ đến ánh mặt trời sau giờ ngọ, lóe lên trên mặt nước, như những tia sáng nhảy múa. Cảnh vật như con lộc uống nước bên dòng suối, và gió nhẹ thoảng qua, ôn hòa mà dễ chịu.
Mặc dù ta yêu thích sự u ám và ẩm ướt, nhưng thỉnh thoảng cũng cảm thấy gió ấm và ánh sáng thực sự không tồi.
Sau một thời gian dài, khi Tống Tri Thời không còn cần ta nâng đỡ nữa, hắn có thể tự mình bước đi dù còn run rẩy, hắn quyết định từ biệt ta.
Hắn nói mình có việc quan trọng phải làm, cần phải rời đi.
Ta hơi tức giận, nổi loạn trong vài ngày, nhưng cuối cùng vẫn suy nghĩ thông suốt.
Mặc dù Hồ Mặc vẫn chưa về, ta cũng chưa kịp khoe khoang, nhưng một người sống cuộc sống quá kín đáo vẫn có thể để lại dấu vết, chỉ cần ta giữ gìn đúng cách, đó chính là chứng cứ.
Huống hồ, trong thời gian này, ta thực sự vui vẻ.
Với lòng khoan dung, ta quyết định phóng sinh cho sủng vật của mình.
Ta đưa hắn đến chân núi, nơi xa mơ hồ có thể thấy được thôn xóm và khói bếp.
“Ngươi đi đi.” Ta nhẹ nhàng vẫy tay chào hắn.
Hắn có chút do dự, đứng im một lúc lâu, rồi đi vài bước lại quay đầu lại nhìn ta.
Hắn hỏi ta: “A Như, chúng ta còn có thể gặp lại nhau chăng?”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên ta. Trước đây, hắn luôn khách khí gọi ta một tiếng “cô nương”.
Trên người hắn khoác chiếc áo lam màu Hồ Mặc. Bộ quần áo này vốn dĩ là của Hồ Mặc, mặc vào người hắn lại càng tôn lên vẻ đoan chính, thanh tú như ngọc.
“Ân cứu mạng chưa báo đáp, lần sau trở lại, Tống mỗ nhất định sẽ đền đáp cô nương.”
“Vậy người hứa rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau?” Hắn nghiêm trang hỏi, trong giọng nói thoáng chút khẩn cầu.
Thôi được, tự nguyện trở về cũng là chuyện tốt.
Ta suy nghĩ một chút, rồi hào phóng gật đầu.
Hắn lại nở nụ cười mà ta thích nhất.
Ta đứng dưới chân núi, nhìn theo từng bước hắn đi về phía trần thế.
Giống như lần trước ta tiễn Hồ Mặc vậy.
Hồ Mặc đã nhiều năm chưa trở lại, mà tuổi thọ của nhân tộc lại ngắn ngủi hơn yêu tộc rất nhiều. Hy vọng lần sau hắn trở lại, không cần phải nhăn mặt như vỏ quýt khô cứng để lâu ngày.
Ta không có nhà, chỉ tùy tiện tìm một hang động, chôn mình vào trong đó.
Lần này ngủ say, có lẽ sẽ đổi một cái tên khác để chờ đợi.
Đây là lần đầu tiên, có sinh linh cùng ta làm ước định.
【Tiểu kịch trường】
Tác giả: Xin hỏi một chút, Tống đại nhân làm thế nào để có được nương tử?
Tống Tri Thời: Cảm ơn đã quan tâm, thuần túy là nhờ mệnh cứng, sức sống tương đối bền bỉ.