Ta tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, phát hiện mình bị Tống Tri Thời giam vào phòng tối.

Ta mừng rỡ khôn xiết!

Phòng tối, đúng như tên gọi, tối tăm tĩnh mịch, không chút ánh nắng, chỉ có ánh nến chập chờn leo lắt.

Quả thật, hợp ý ta vô cùng.

Ta muốn tuần tra một phen ngôi nhà mới này, nhưng vừa cử động đã nghe thấy tiếng leng keng khe khẽ.

Nhìn xuống theo âm thanh, a, hóa ra là ở mắt cá chân.

Thật khéo.

Chẳng cần nghĩ cũng biết là do Tống Tri Thời làm.

Hắn luôn thích trói đủ thứ lên người ta: vòng cổ, dây tay, ngọc bội bên hông, và giờ lại tới lục lạc trên chân.

Ta gần như có thể tưởng tượng dáng vẻ hắn khi thắt sợi dây ấy: đôi mắt trầm tối, khóe môi ẩn chứa ý cười thỏa mãn.

Ta đứng yên suy ngẫm một lúc, rồi quyết định cứ thế nằm xuống.

“Ngay tại chỗ” và “nằm yên”, ta đều rất hiểu.

Tống Tri Thời không hay biết rằng, bản thể ta vốn là một cây nấm.

Nơi âm u thế này chính là thiên đường mơ ước của ta. Ta hận không thể vùi mình vào đây mà ngủ vùi mãi mãi, chỉ tiếc nền đất kinh thành khô cứng quá.

Ta kiên nhẫn rẽ bộ rễ ngầm để tìm kiếm lớp thổ nhưỡng ẩm ướt bên dưới, rồi an tĩnh khép mắt.

A~! Thoải mái quá!

– – 

Sau giấc ngủ ngon nhất kể từ khi đặt chân vào kinh thành, ta mở mắt, vô thức nhìn lên màn giường.

Màn giường? Nhưng chẳng phải ta đã nằm dưới đất sao?

Ta vốn không ưa giường của Nhân tộc, dù là gỗ quý hay đá cẩm thạch. Chúng cản trở hơi đất, ngăn cách ta với thổ nhưỡng và hơi ẩm. Những đêm Tống Tri Thời vắng nhà, ta chỉ mong được vùi mình trong mảnh đất ẩm của hoa viên.

“Tỉnh rồi?”

Giọng khàn trầm vang lên bên tai.

Ta giật mình, một sợi rễ nhỏ vô thức bật ra sau lưng. Suýt nữa thì hù chết nấm.

Liếc nhìn sang bên, thấy Tống Tri Thời đang nằm bên mép giường. Hai mắt đỏ ngầu, quầng thâm hằn rõ.

“Ưm… ừ.” Ta ngập ngừng đáp. “Có việc gì chăng?”

Có việc mau nói, không có thì ta ngủ tiếp.

Ta cố ý biểu cảm rõ ràng như vậy, nhưng Tống Tri Thời vẫn không hiểu.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, “Khi ta về, thấy nàngnằm dưới đất, gọi mãi không tỉnh. Ta sợ đến chết đi được.”

Hắn rũ giày, leo thẳng lên giường, vùi đầu vào hõm cổ ta, giọng khẽ run rẩy:

“Thái y đã đến mấy lượt, bọn họ nói nàng tự không muốn tỉnh dậy.”

Hắn khựng lại, rồi khẽ hỏi:

“A Như, là vì ta nhốt nàng sao?”

“Không.”

Nhốt ta vào căn phòng mơ ước thế này, ta còn vui chẳng hết.

Câu sau ta không nói, tránh để lộ thân phận yêu quái.

Tóc hắn cọ vào cổ khiến ta ngưa ngứa, liền nghiêng đầu né đi.

Chẳng rõ động tác này hay câu trả lời của ta chọc giận hắn. Giọng Tống Tri Thời đột ngột trầm xuống:

“Phải rồi… A Như làm sao lại giận ta đến mức không muốn tỉnh dậy được chứ. Một lũ lang băm!”

Hắn nghiến răng đầy hằn học.

Ta thở dài trong lòng. Hắn nói vậy thì thể nào cũng định xử hết bọn thái y rồi.

Nhảm nhí.

Nếu để mặc, hắn sẽ nổi cơn, gây chuyện, rồi quấy rầy ta khi ta ngủ. Mà ta thì không thích bị quấy rầy.

Thế là ta đành nhấc tay, miễn cưỡng xoa xoa đầu hắn, “Thôi, bỏ đi.”

Mắt hắn sáng lên, môi nhếch thành nụ cười thỏa mãn. Hắn chui rúc vào lòng ta, thì thầm:

“Được, nghe A Như.”

Đơn giản vậy đấy. Hắn luôn dễ dỗ như một con thú nhỏ.

Nhưng chưa ấm chỗ, hắn lại bắt đầu thăm dò:

“A Như, nàng nói thêm vài câu lời ngọt với ta đi. Rồi ta sẽ thả nàng ra ngoài.”

Hả?

Cái gì mà nói lời ngọt rồi mới được thả? Phòng này chẳng phải đã “cho” ta sao? Giờ lại muốn đòi lại?

Ta nhìn hắn đầy lạnh nhạt.

Tống Tri Thời im lặng một lúc rồi cụp mắt.

– – 

Ngày đầu tiên bị nhốt trong phòng tối: ăn, ngủ.

Ngày thứ hai: ăn, ngủ.

Ngày thứ ba: ăn, ngủ.

Ngày thứ n: ngủ, chỉ ngủ.

Tống Tri Thời lo ta chết đói, nên ép ta ăn những thứ dễ tiêu hóa. Ta càng ngủ ngon, hắn càng gầy đi trông thấy.

Có điều dạo này hắn cứ muốn nói gì lại thôi. Ta mặc kệ. Người biết nói thì muốn nói cứ nói, ta đâu rảnh mà hỏi.

Nhưng rốt cuộc, một hôm hắn siết eo ta, khẽ khàng lên tiếng:

“A Như, ngày mai ra ngoài đi. Nằm mãi thế này…”

Hắn ngừng lại, khẽ vuốt eo ta rồi cau mày.

“Nàng gầy đi nhiều.”

Gầy?

Ta trợn mắt.

Ta là một cây nấm cân đối, dáng người này ta luyện lâu lắm mới đạt được!

Ta trừng hắn, định gắt lên thì chợt nhận ra eo hắn mới là thứ đáng nói: gầy gò hẳn đi so với trước.

Ta chậm rãi siết tay ôm lấy hắn.

“Ngươi gầy quá rồi. Mai ra ngoài phơi nắng chút đi.”

Hắn bật cười, “Được.”

Dứt lời, hắn lưu luyến rời khỏi giường, khoác lên bộ triều phục thêu tiên hạc đỏ rực. Màu đỏ làm gương mặt hắn càng thêm băng lãnh như ngọc.

Ta nhìn theo, trong lòng mơ hồ dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

– – 

Tống Tri Thời không nổi điên, trông như một vị công tử đoan chính, điềm tĩnh và nhã nhặn. Hắn chậm rãi chỉnh lại y phục, cởi thắt lưng ngọc rồi cúi xuống trước mặt ta, "A Như, giúp ta thắt lại nhé? Không cần đứng dậy, chỉ một chút thôi."

Ta thích hắn mặc đồ đỏ. Là một cây nấm trắng đội dù đỏ, ta đặc biệt thiên vị hai sắc này.

Ta quyết định chiều ý hắn.

Việc ta chủ động đáp ứng yêu cầu này vốn không thường xảy ra. Tống Tri Thời tỏ ra bất ngờ.

Hắn cúi đầu nhìn ta, trong mắt ánh lên tia sáng mà ta không sao đọc hiểu. Khi ta thắt xong, hắn không rời đi ngay mà ghé sát mặt ta, khẽ cọ vào má ta: "A Như, nàng thật tốt."

Ôi trời, làm nũng thế này ai chịu nổi.

"Ta đi xử lý công sự, sẽ về trễ. A Như không cần chờ ta." Hắn xoa nhẹ má ta.

Những lời này nói cho có lệ thôi.

Trước đây, Tống Tri Thời bảo cha hắn cũng thường nói thế với mẹ hắn mỗi khi ra ngoài.

Khi ấy, ta chỉ là một cây nấm mới gia nhập xã hội Nhân tộc, chưa hiểu rõ tâm tư thâm sâu của hắn nên thẳng thắn đáp: "Vậy thì đừng nói với ta."

Theo ta nghĩ, Tống Tri Thời đối với ta cũng như hoàng đế đối với mèo cưng.

Sắc mặt hắn tối sầm lại, nụ cười dịu dàng biến mất, cười lạnh một tiếng: "Ta càng muốn nói."

Và thế là suốt nửa tháng sau, mỗi sáng trước khi đi thượng triều, hắn đều ghé qua đánh thức ta: "A Như, ta đi thượng triều."

Trời ơi, đó là canh bốn sáng đấy!

Mỗi lần như vậy ta đều hoảng sợ đến hồn bay phách lạc. Cho đến khi ta thỏa hiệp, hắn mới thôi trò hành hạ này.

Bởi thế, dù Tống Tri Thời là "sủng vật" của ta, ta cũng chẳng dại mà chọc giận hắn thường xuyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play