Đào Hồng cùng Phương Phủ Đầu được người dẫn vào phòng khách. Nhìn cảnh phú quý trước mắt, cả hai không khỏi nơm nớp lo sợ, tay chân luống cuống không biết để đâu cho phải.
Đại Nha thì nép sát bên mẫu thân, đôi mắt trong veo vừa tò mò vừa e dè quan sát căn phòng. Trên sàn trải tấm thảm thêu đầy hoa văn lạ lẫm mà đẹp mắt mà cô bé không nhận ra, trên bàn đặt một bình sứ lấp lánh, bên trong cắm vài cành hoa tươi. Đại Nha nghĩ mãi vẫn không gọi được tên loài hoa ấy.
Đây là nhà của Thi nương tử sao?
Đại Nha nhớ lại mấy gian nhà ngói đen mới xây ở nhà mình, rồi nhìn gian phòng này như tiên cảnh trong lời kể của lão tú tài trong thôn, lòng không khỏi mừng thay cho Thi nương tử. Người thiện tâm như nàng ấy, quả nhiên xứng đáng được ở nơi tốt đẹp thế này!
Văn Hương bưng lên ba chén nước ô mai và hai đĩa điểm tâm, cười nói: “Mời các vị chờ một lát, phu nhân lát nữa sẽ đến.” Nói xong, nàng quay sang nói với Đại Nha, “Nước ô mai này có thêm đường phèn, ô mai, sa nhân và trần bì, uống vào chua ngọt mà thanh mát, tiểu nương tử thử một chút nhé?”
Đại Nha liếc nhìn Đào Hồng, thấy mẫu thân gật đầu mới rụt rè đưa đôi tay nhỏ nhắn nâng chén sứ lên. Cô bé tò mò nhìn hoa văn thạch lựu và chim hoàng oanh trên thành chén một lúc, rồi mới chậm rãi nhấp một ngụm. Đôi mắt vốn khép hờ bỗng mở to, tiểu cô nương đặt chén xuống, gật gù với Văn Hương: “Ngon lắm ạ.”
Thấy Đại Nha dần thả lỏng cơ thể căng cứng, Đào Hồng và Phương Phủ Đầu hiểu ý trao đổi ánh mắt, cố gắng tỏ ra tự nhiên hơn, nâng chén uống một ngụm nước ô mai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT