Hồi còn nhỏ, Lý Hữu Đắc từng làm không ít việc nặng nhọc, nhưng khi địa vị dần cao lên, cơ hội tự mình động tay động chân ngày càng ít đi. Kết quả của việc thiếu rèn luyện là sức lực của hắn bây giờ không còn được như xưa nữa. Ôm một người thì dễ, nhưng phải bế kiểu công chúa thì khó khăn hơn nhiều. Tuy vậy, hắn tự nhủ không thể để mất mặt trước Trần Tuệ Nương được. Dù có hơi khó, bế nàng lên chắc cũng không phải không thể làm được. Hơn nữa, hắn còn có một cảm giác muốn thử không hiểu từ đâu chui ra, có lẽ vì dáng vẻ nàng dang rộng hai tay cùng với giọng điệu thuần túy không chút rời xa khi cầu xin hắn ôm đã chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng hắn, khiến hắn cảm thấy mình đang được cần đến.
Lý Hữu Đắc luồn một tay qua nách Trần Tuệ, tay kia đỡ dưới đầu gối nàng thử nhấc nhẹ lên trước.
… Hơi nặng.
Hắn không dám nhìn biểu cảm của Trần Tuệ. Dù nặng thì cũng chỉ cần nghiến răng một cái là xong, hắn không thể để mất mặt giữa chừng được!
Lý Hữu Đắc vừa định cắn răng dùng sức thì Trần Tuệ bất ngờ kêu lên “ai nha”.
“Lại sao nữa?” Lý Hữu Đắc vừa gom đủ lực thì bị tiếng kêu của nàng làm cho giật mình, lực đạo tức thì tan biến, hắn tức giận hỏi.
Trần Tuệ ngượng ngùng nói: “Công công, ngài cõng ta vào đi. Ta đột nhiên cảm thấy vẫn thích cõng hơn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT