Trần Tuệ ngủ một giấc thật ngon, chỉ tiếc là vết trật chân không thể hồi phục nhanh chóng như vậy. Nàng không có cách nào ra ngoài rong chơi nên đành phải ngoan ngoãn ở trong phòng. Lý Hữu Đắc để A Nhị lại cho nàng sai khiến, thế là Trần Tuệ bảo A Nhị mang một cái ghế ra ngoài, đỡ nàng chậm rãi bước ra ngồi xuống ghế để hít thở không khí trong lành.
Lúc này đang là cuối thu, thời tiết mát mẻ dễ chịu. Nàng khẽ nhắm mắt cảm nhận làn gió nhẹ lùa qua mặt, nhất thời chỉ thấy lòng thư thái, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn.
Đêm qua Lý Hữu Đắc đã đồng ý với lời khẩn cầu của nàng, lúc đó nàng thật sự vui mừng khôn xiết. Nhưng đến ngày hôm sau, nàng lại bắt đầu lo lắng, chỉ sợ rằng qua một đêm, Lý Hữu Đắc sẽ đổi ý. Dẫu vậy, nàng cũng không có cách nào. Ai bảo chân bị thương khiến nàng không thể quấn lấy hắn để tiếp tục “thổi gió bên gối” chứ. Haizz!
“Công công đi đâu làm gì vậy? Sao đến giờ cơm trưa cũng không về ăn?” Đến bữa trưa mà vẫn không thấy Lý Hữu Đắc đâu, Trần Tuệ quay sang hỏi A Nhị.
A Nhị vội đáp: “Bẩm cô nương, công công nói có công sự phải làm ạ.”
“Công sự ư?” Trần Tuệ chống cằm, nàng chán chường gắp thức ăn bỏ vào bát. “Giờ này lại không phải đánh giặc, hắn còn công sự gì chứ?” Hơn nữa, dù có đánh giặc thì cũng không đến lượt hắn phải lo.
“Cái này… tiểu nhân cũng không rõ,” A Nhị cười gượng gạo đáp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT