Lý Hữu Đắc nghiêng đầu nhìn sang chỉ thấy được đỉnh đầu của Trần Tuệ. Nàng vẫn mặc một bộ trường bào của nam tử màu lam nhạt giản dị, tóc cũng được búi theo kiểu nam nhân, nhưng lúc này nàng hơi khom người để lộ ra những đường cong mềm mại, khiến người ta không thể nhầm lẫn nàng là nam nhi được.
Trong một thoáng hoảng hốt, hắn bỗng nhớ lại lần trả lời trước đó. Hắn vốn có ý định giữ vững lập trường ban đầu, nhưng nghĩ lại thì mình đã nói những lời kia rồi, việc có thích hay không căn bản không còn cần thiết phải nói nữa. Chưa kể sau này nàng thể nào cũng sẽ cưỡi lên đầu hắn làm loạn, hắn không cần phải thốt ra những lời khó nghe nữa.
“Con người làm sao lúc nào cũng rành rọt hết được mọi chuyện, cần gì phải làm rõ ràng đến vậy,” Lý Hữu Đắc nói.
Trần Tuệ không lên tiếng. Nàng đang cân nhắc xem câu này có phù hợp với tiêu chuẩn “đè ra” của mình hay không. May sao trong lời hắn, nàng không nghe ra ý tứ châm chọc nào.
“Tính cách gì cũng phải hỏi cho rõ của ngươi, ở ngoài kia sẽ chịu thiệt đấy. Ngoài ta ra, ai mà nhịn được ngươi hết lần này đến lần khác chứ?” Lý Hữu Đắc nói. Có lẽ vì đã nói ra hết những lời kia nên trước mặt nàng, hắn thoải mái hơn hẳn, lời nói cũng trở nên tự nhiên. Hắn chậm rãi tiếp tục giảng giải: “Thích hay không thích không phải chỉ là hư ảo thôi sao? Ta chỉ muốn ngươi làm người tri kỷ của ta, cùng nhau sống thật tốt… Nếu muốn sống vui vẻ thì đừng hỏi nhiều như vậy.”
“Thế nếu ta không vui thì sao?” Trần Tuệ tò mò hỏi.
Lý Hữu Đắc hừ một tiếng hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ thế nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT