Lý Hữu Đắc vốn đang bực bội vì những lời Trần Tuệ nói trước đó, cộng thêm việc nàng dám chạy đi tìm Chử tham tướng nên đã quyết không cho nàng sắc mặt tốt rồi. Ai ngờ nàng lại khóc lóc ỉ ôi, không những thế còn chủ động chất vấn hắn! Nàng lấy đâu ra tư cách mà chất vấn hắn chứ?!
Hắn liếc xéo nàng một cái, trong lòng vừa muốn mỉa mai vừa muốn dỗ dành nàng, hai luồng cảm xúc đan xen mâu thuẫn, thành ra hắn nhất thời không biết phải làm gì. Cuối cùng, Lý Hữu Đắc chỉ nghiêng đầu, hơi mất kiên nhẫn hỏi: “Lại làm sao nữa?”
Nhìn thì có vẻ không kiên nhẫn, nhưng thực ra hắn đang gần như vểnh tai lên, chờ nghe xem Trần Tuệ sẽ nói gì.
Trần Tuệ không lập tức đáp lại mà vẫn che mặt khóc nức nở, tiếng khóc nhẹ nhàng như lông chim khẽ vờn quanh trái tim Lý Hữu Đắc.
Đợi một lúc, thấy nàng chỉ khóc mà không nói gì, Lý Hữu Đắc đành nhìn nàng dịu giọng đi rất nhiều nói: “Nói bậy bạ gì đó.”
Trần Tuệ nghe thấy giọng hắn cuối cùng cũng hòa hoãn, liền dịch đến bên cạnh hắn, tay vẫn che mặt nức nở: “Cố Tổng Kỳ có phải đã kể hết những gì hắn thấy cho công công rồi không?”
Bây giờ Lý Hữu Đắc mới hiểu ra ý của nàng. Thấy nàng vẫn để tâm chuyện đó, hắn thở dài bất đắc dĩ nói: “Đừng nghe người khác nói mấy chuyện vớ vẩn ấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT