Lời của Trần Tuệ khiến Lý Hữu Đắc chợt nhận ra, có lẽ thái độ của nàng lúc này là đang coi hắn như nàng hoặc như Tiểu Điều. Hắn chưa từng có cơ hội hầu hạ phi tần trong cung, nhưng đã từng nghe người ta kể lại. Một số cung phi quả thật không xem đám hoạn quan như hắn là đàn ông, ngay cả lúc tắm rửa cũng để họ đứng hầu bên cạnh không chút e dè.
Còn một khả năng khác thoáng qua đầu hắn, nhưng chỉ trong tích tắc đã bị hắn gạt bỏ hoàn toàn, nàng đang câu dẫn hắn ư? Dù là kỹ nữ cũng biết, dùng sắc đẹp để dụ dỗ đám người vô dụng như hắn không có ích gì. Tìm bạn đối thực là để có tri kỷ, còn lên giường với nữ nhân chẳng qua là để phát tiết cảm xúc vặn vẹo trong lòng. Nàng câu dẫn hắn có khác nào tự chuốc khổ vào thân đâu?
Nhưng với Trần Tuệ, có lẽ vẫn còn một khả năng khác, vì biết rõ hắn không làm được gì, nên nàng cố ý trêu đùa hắn, hoặc do mục đích nào đó…
Ngoài chuyện câu dẫn là điều hắn cho là tuyệt đối không thể thì hai khả năng còn lại đều khiến Lý Hữu Đắc dâng lên một nỗi bực dọc trong lòng.
Nếu nàng cứ ngoan ngoãn yên phận, đừng bỏ lắm tâm tư vào mấy trò vặt thế này, cuộc sống không phải sẽ thoải mái hơn sao?
Trên mặt Lý Hữu Đắc thoáng hiện nụ cười kỳ lạ, vừa như giận vừa như vui. Hắn sảng khoái nói: “Được thôi, ngươi qua đây đi.”
Trần Tuệ vốn tưởng Lý Hữu Đắc sẽ mắng nàng vô liêm sỉ rồi bỏ chạy, không ngờ hắn lại đồng ý dứt khoát thế, nhất thời trong lòng nàng dâng lên một cảm giác kỳ quặc. Nhưng nghĩ lại thì nàng đã chuẩn bị tinh thần cho cả hai khả năng, dù hắn có giúp hay không, thành ra Trần Tuệ không lo lắng gì thêm, nàng chỉ khẽ nói trước khi bước tới: “Công công, ngài đợi ta một chút chút.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play