Phản ứng đầu tiên của Trần Tuệ là lùi ngay lại trốn ra sau vách xe ngựa.
Lý Hữu Đắc ngạc nhiên nhìn nàng.
Trần Tuệ hạ thấp giọng sốt ruột nói: “Công công, Thích Thịnh Văn cũng ở đây… Hắn sẽ nhận ra ta mất!”
Lý Hữu Đắc đương nhiên vẫn nhớ rõ người này. Ánh mắt hắn thoáng liếc ra xa xa, lập tức thấy Thích Thịnh Văn đang đi sau mấy vị tướng lĩnh. Hắn không có chút hảo cảm nào với Thích Thịnh Văn cả, ấn tượng về tên này thật sự rất tệ. Lần trước, nếu không phải tình cờ trùng hợp, hắn đã cho tên đó một trận rồi.
Dẫu vậy khi thấy Trần Tuệ tránh Thích Thịnh Văn như tránh rắn rết, trong lòng Lý Hữu Đắc tức thì thoáng chút đắc ý, hắn cũng hạ giọng nói: “Vậy ngươi trốn cho kỹ vào! Đúng là cái đồ trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, giờ còn muốn ta thay ngươi dọn hậu quả nữa. Đúng là một kẻ chuyên gây rắc rối!”
Nói xong, hắn bước lên trước một bước che chắn để đám người kia không nhìn thấy Trần Tuệ đang trốn.
Trần Tuệ lén lút trừng mắt nhìn Lý Hữu Đắc. Thích Thịnh Văn đâu phải được nàng thu hút chứ? Kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt rõ ràng là chính hắn thì có! Nếu không phải hôm đó nàng đi cùng Lý Hữu Đắc đến tiệm sách và bị Thích Thịnh Văn nhìn thấy, hắn căn bản không thèm để ý đến nàng đâu mà!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play