Khi Trần Tuệ mở mắt ra, nàng còn tưởng rằng mình đã bị mù.
Chờ đến lúc nàng mơ hồ nhìn thấy được bầu trời đầy sao, nàng mới khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Xem ra nàng không hề vì rơi xuống vách đá mà tan xương nát thịt. Lúc này, mưa đã ngừng rơi, nhưng mây đen vẫn còn lơ lửng che kín bầu trời, tầm nhìn trước mặt rất kém. Trần Tuệ vừa định thử ngồi dậy liền cảm thấy mặt đất dưới thân như lỏng ra, dường như có thứ gì đó lăn xuống dưới. Nàng lập tức không dám động đậy thêm, chỉ cẩn thận vận dụng đầu óc và đôi mắt, chậm rãi nhìn xuống phía dưới.
Dưới đó là một mảng tối đen sâu thẳm không thấy đáy giống như một con quái thú há to miệng khổng lồ, đang chờ đợi nuốt chửng nàng vào bụng. Trần Tuệ sợ hãi đến mức vội vàng túm chặt lấy một dây leo rũ xuống từ vách đá. Không ngờ nàng may mắn đến lạ, vừa khéo rơi trúng một mỏm đá nhỏ nhô ra. Nếu lệch đi một chút, hoặc thân hình nàng to lớn hơn một chút, nàng đã ngã hẳn xuống vực rồi. Chỉ là cảm giác chỗ này không vững vàng gì cho cam, Trần Tuệ không dám cử động lung tung. Người nàng cứng đờ như khúc gỗ áp sát vào vách đá, hai mắt trừng trừng nhìn lên trời.
Nơi nàng đang ở cách điểm rơi khoảng năm sáu mét. Với sức của bản thân, nàng không thể nào trèo lên được, thậm chí có thể không trụ được bao lâu liền ngã xuống. Hơn nữa, nàng không biết mình đã rơi bao lâu, liệu hai gã kia có nghĩ nàng đã chết mà bỏ đi không? Bọn chúng có quay lại không? Hay có còn ở gần đây không? Những câu hỏi này Trần Tuệ đều không có lời giải, nên nàng cũng không dám lớn tiếng kêu cứu.
Tiểu Điều đã cùng nàng ra ngoài, vậy nên khi nàng biến mất, Tiểu Điều chắc chắn sẽ báo cho những người khác. Đến lúc đó, biết đâu sẽ có người tìm đến chỗ này, và nàng sẽ được cứu.
Sau khi suy nghĩ xong xuôi và hạ quyết tâm, Trần Tuệ tiếp tục áp sát vào vách đá không nhúc nhích. Lúc này, dù mưa đã tạnh, nhưng mặt đất và vách đá vẫn ướt sũng. Toàn thân Trần Tuệ ẩm ướt, nước mưa thấm qua nhiều chỗ trên người lạnh đến thấu xương. Một chiếc giày của nàng không biết rơi mất từ lúc nào, đôi vớ trắng tinh giờ lấm lem bùn đất. Cho dù vậy, nàng cũng đành chịu, trong lòng còn thầm thấy may mắn vì giờ không phải mùa đông. Bằng không, nàng e rằng sẽ giống như Jack đáng thương trong Titanic, khó khăn lắm mới sống sót, nhưng chưa kịp chờ cứu viện tới thì đã chết cóng mất rồi.
Chờ đợi là một việc không chút thú vị. Trần Tuệ lại không thể hát hò hay làm gì ồn ào, nàng đành phải để đầu óc miên man suy nghĩ để dời đi sự chú ý. Nàng nghĩ về tiệm vải của mình, nghĩ đến những bản thảo thiết kế dang dở, nhớ đến Thư Ninh quận chúa, rồi lại nhớ tới Tiểu Điều… Khi nàng đã hồi tưởng hết mọi chuyện kể từ lúc xuyên đến đây, ánh mặt trời đã rực rỡ ngự trên cao. Nàng ngáp một cái, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới chuyện lúc nãy. Khi biết hai gã kia định làm gì, nàng chỉ thấy ghê tởm tới cùng cực. Lạ là trước đây, mỗi khi tưởng tượng Lý Hữu Đắc sẽ làm gì đó với nàng ở trên giường, nàng lại không cảm thấy ghê tởm, tâm trí cũng chỉ có chút sợ hãi mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play