Trần Tuệ vốn không mấy am hiểu về chùa miếu. Trước giờ, mỗi lần đi chơi ở các danh lam thắng cảnh, nàng thường chỉ dừng lại ở mức cảm thán kiểu như “Ôi, tượng Phật to quá!”. Lúc bước qua cổng lớn của chùa Đàm Môn, nàng mới nhận ra bên trong thực ra vẫn có kha khá người. Có kẻ ngồi dưới tán cây đọc sách, người thì thành kính dâng hương trên mặt đất, lại có người đang cầu xăm để xem vận mệnh.
Thư Ninh quận chúa và Trịnh Dung Dung vừa đến đã thẳng hướng chính điện mà đi. Cả hai không muốn phô trương quá mức, nên không hề báo danh phận của mình. Dẫu vậy, khí chất cao nhã của họ vẫn không thể giấu được. Người tinh mắt chỉ cần nhìn qua là biết ngay hai nàng không phải hạng tầm thường. Bởi thế, tiểu sư phụ trong chùa cũng tỏ ra hết sức khách sáo, rồi niềm nở dẫn đường cho họ.
Thấy hai người định đi xin xăm, Trần Tuệ bảo: “Các ngươi cứ đi xin đi, ta thì không cần cầu đâu.”
Thư Ninh quận chúa nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Tuệ Nương, không phải đã nói là cùng nhau đến đây sao? Sao giờ ngươi lại bảo không cầu?”
Trần Tuệ liếc nhìn Tiểu Ngũ và Tiểu Lục theo nàng đến đây, rồi cương quyết đáp: “Ta không có hứng thú gì với chuyện nhân duyên của mình, cứ để tùy duyên vậy.”
Dù sao nàng cũng không tin mấy chuyện này. Thật ra cầu xăm hay không thì với nàng cũng không sao cả. Nhưng vì có Tiểu Ngũ và Tiểu Lục đi theo, chắc chắn họ sẽ báo lại cho Lý Hữu Đắc. Mà bất kể Lý Hữu Đắc có tin hay không, nếu hắn biết nàng đến chùa Đàm Môn để cầu nhân duyên, e rằng mặt hắn sẽ đen như cái đáy nồi. Thôi thì tốt nhất là đừng cầu!
Thư Ninh quận chúa lại không chịu buông tha: “Ba người chúng ta cùng đến đây, sao ngươi lại bảo không cầu là không cầu? Không lẽ ngươi muốn nhìn ta với Dung biểu tỷ làm trò cười hay sao? Không được!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play