Lý Hữu Đắc đứng trước mặt, nhìn mãi mà không thấy chút vẻ kinh hỉ giả tạo trên khuôn mặt nàng, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ như thể mọi chuyện vừa rồi thật vớ vẩn. Hắn tự hỏi, rốt cuộc mình đã gây nên tội nghiệt gì mà nàng lại bước chân được vào phủ của hắn? Chẳng lẽ Trần Bình Chí không chịu nổi đứa con gái này nên mới ném nàng cho hắn chăng?
“Chờ ta ư? Mới vừa rồi không biết là ai ngủ say như lợn chết, gọi thế nào cũng không tỉnh!” Lý Hữu Đắc cười lạnh, giọng đầy mỉa mai.
Trần Tuệ đáp: “Không phải vậy đâu công công, ngài lại hiểu lầm rồi. Tuệ Nương đợi tới hơn nửa đêm mà không thấy công công về, vừa rồi nghe tiếng ngài còn ngỡ mình đang mơ, có câu ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mộng thấy nấy. Ta còn tưởng giấc mộng hão huyền này giống y như thật… Công công, ngài thứ lỗi cho nhé.”
Giọng Trần Tuệ mềm mại, kiều diễm, nàng chậm rãi kể lể để giải thích cho sự lạ lùng của mình, từ đầu tới cuối không hề lộ ra chút chột dạ nào. Nếu không phải Lý Hữu Đắc đã phần nào hiểu rõ tính cách của nàng, có lẽ giờ khắc này hắn đã tin thật.
Hắn tiện tay kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống: “Ta hỏi ngươi, mấy ngày qua, ngươi đã đi đâu, rồi lêu lổng với những ai?”
Trần Tuệ thầm nghĩ, hắn lại bị ma nhập à, nói gì mà khó nghe quá, người không biết còn tưởng nàng đi ngoại tình đấy! Hơn nữa, nàng đi đâu làm gì, chẳng lẽ Tiểu Lục không biết sao? Tiểu Lục biết thì cũng như Lý Hữu Đắc biết, vậy mà hắn còn giả vờ hỏi nàng, hết chuyện để làm rồi đúng không.
“Tuệ Nương không đi đâu lêu lổng cả, bình thường chỉ đến tiệm vải vài lần, rồi thỉnh thoảng gặp mặt Thư Ninh quận chúa và mấy người khác thôi.” Trần Tuệ uất ức đáp, “Công công không phải đã biết từ lâu rồi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play