Chiếc rương ngọc ấy khiến Trần Tuệ cảm thấy như cả thế gian đều mang ác ý với nàng.

Nàng vội vàng ném viên ngọc trong tay vào rương, theo bản năng định lui lại, nhưng chân vấp phải thứ gì đó, ngã nhào xuống đất, mông đập mạnh một cái. Đau đớn ùa tới, nhưng lúc này nàng không còn tâm trí quan tâm nó nữa.

Mấy viên ngọc này… không lẽ là thứ tên thái giám chết tiệt kia dùng trên người nữ nhân? Hắn đã không còn “dụng cụ gây án”, chắc chỉ có thể mượn vật ngoài thân… Nhưng thái giám cũng có dục vọng sao? Dùng trên nữ nhân, chính hắn lại không được sảng khoái! Khoan đã… Hắn không lẽ dùng chúng lên người mình?

Chớp mắt, đầu óc Trần Tuệ xoay chuyển bao hình ảnh. Nàng cảm giác như đang mở cánh cửa đến một thế giới mới, nơi đó đầy những thứ kỳ lạ vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng, chờ nàng khám phá…

Tiếng động ngoài cửa bất chợt đánh thức Trần Tuệ. Nàng luống cuống tay chân bò lại, thấy viên ngọc mình vừa cầm bị ném bừa trong rương. Định sắp lại như cũ, nàng chợt nghĩ: “Nếu đã dùng rồi thì ghê tởm biết bao!”... tức thì cứng người.

Nàng ảo não vô cùng. Sao trước đó lòng hiếu kỳ lại nặng thế? Nhìn thì nhìn, còn sờ làm gì!

Đã lỡ chạm vào, Trần Tuệ đành nhịn tưởng tượng kỳ quái, dùng hai ngón tay kẹp viên ngọc, đặt lại chỗ cũ. Nhưng hai ngón không vững, mặt ngọc lại trơn, tay nàng run lên, viên ngọc rơi xuống, va vào viên khác.

Trái tim Trần Tuệ suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng vội bình tĩnh, nghiêng tai lắng nghe. Tiếng va chạm không lớn, người ngoài không nghe thấy. Nàng thở phào, nhưng nhìn lại trong rương, lòng lại thắt chặt.

Viên ngọc trên cùng… gãy rồi…

Trần Tuệ ngây người nhìn vật trước mắt, mặt mày như đưa đám tang cha mẹ. Dẫu nghĩ cảnh gãy này quá hợp với tên thái giám chết tiệt kia, nàng lúc này không lòng dạ cười nhạo. Điều nàng muốn nhất giờ là khóc tang chính mình! Ngọc gì mà kém thế, may là gãy trong tay nàng. Nếu gãy đúng lúc “ấy”, tên thái giám kia biết khóc chỗ nào? Vậy nàng không phải cứu hắn một mạng sao?

Nghĩ vậy, Trần Tuệ vạch mấy viên ngọc còn lại trong rương, giấu sâu viên gãy xuống dưới, khiến không ai thấy được có một viên ngọc bị hỏng!

Nàng đậy nắp rương, ngập ngừng tự hỏi: “Hay là chuồn đi?” Cái rương ngọc ấy đả kích tâm hồn trong sạch của nàng quá lớn. Nàng cảm thấy phải nhìn lại tên thái giám chết tiệt, không, tên thái giám biến thái chết tiệt ấy!

Trời bên ngoài dần tối, Trần Tuệ giằng co giữa nỗi sợ tên thái giám biến thái và khát khao thịt ngon. Đột nhiên, tiếng động ngoài kia lớn dần, như có người bước vào chính sảnh…

Trần Tuệ suýt bật dậy, vội nhìn quanh, thấy tủ áo bên cạnh. Nàng định trốn vào, nhưng nghe ngoài kia hai người trò chuyện, nói gì đó về đổi chăn. Nàng rụt tay, mắt lướt qua chiếc rương, rồi lăn người chui xuống gầm giường.

Vừa trốn xong, có người bước vào, thắp nến, mở tủ lấy đồ, thay chăn trên giường, dọn dẹp một phen, rồi rời đi.

Trong phòng còn ngọn nến, ánh sáng đan xen sáng tối khẽ lay động. Chỗ Trần Tuệ trốn không bị chiếu tới, tối đen như mực. Phòng ốc hẳn thường xuyên quét dọn, gầm giường không chút bụi. Trốn một lúc, nàng thấy nơi này không tệ, định cứ nấp đây luôn.

Nhưng cuộc trò chuyện của hai gã sai vặt ngoài kia lại khiến lòng nàng treo lên. Họ bảo trước khi lão gia về, nên quét dọn lại cho chắc.

Trần Tuệ gần như chắc chắn, nếu họ quét dọn, gầm giường không thoát. Nơi này quá sạch, rõ là ngày nào cũng được sửa sang.

Nghe tiếng nói ngoài kia, nàng vội lăn ra khỏi gầm giường, vỗ vỗ bụi không có trên người, căng thẳng đảo mắt khắp phòng. Rương thì không được, nàng và ngọc kia có nàng không nó – hơn nữa sao chứa nổi cả người nàng! Tủ áo thì sao? Trong đó chắc có quần áo, ai biết lát nữa họ có lấy đồ không? Mở ra thấy nàng một người sống sờ sờ chắc chắn bị coi là thích khách bắt đi! Không lẽ là nha hoàn làm ấm giường? Càng không thể “mẫu bằng tử quý”… Có con mới thật mất mạng!

Tai nghe họ sắp vào, Trần Tuệ quyết định nhanh chóng trèo lên giường, chui vào chăn ở góc trong cùng. Giường vừa được thay chăn, chắc hẳn không chỉnh lại nữa. Nàng nhỏ người, trốn ở trong cũng không ai thấy. Ánh nến mờ tối, giường lại bị bóng tối bao phủ, họ càng khó phát hiện hơn.

Chui vào xong, nàng chỉnh lại chút ít, giảm kẽ hở xuống thấp nhất. Trước khi gã sai vặt vào, nàng co mình trong chăn mềm mượt, trước mắt chỉ có một màu tối đen, thêm chút ánh sáng mờ từ trên đầu rọi xuống.

Gã sai vặt tất tác dọn dẹp, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Trần Tuệ căng thẳng suốt cả quá trình, nghe động tĩnh thì có hai người. Hễ có gì không ổn, nàng… cũng chỉ đành bó tay chịu trói.

Một gã đi đến cuối giường. Khi lòng nàng vừa âm thầm rung chuông báo động, hắn bỗng nói: “Này Tiểu Lục, sao công công chưa vứt cái này nhỉ? Rương to thế, chiếm chỗ quá!”

Gã tên Tiểu Lục liếc qua, lười biếng đáp: “Dù sao cũng là ngọc.”

Gã kia lại nói: “Ngươi bảo Vương công công nghĩ gì vậy? Chính hắn không có thứ đó, còn đưa mấy thứ này cho Lý công công làm gì, muốn kích ai chứ?”

Tiểu Lục bảo: “Ngươi bớt nói vài câu đi. Nhỡ Lý công công nghe ngươi bàn sau lưng, ta cứu không nổi đâu.”

Gã kia nghe vậy thì im bặt, chắc bị dọa sợ nên không nói thêm gì. Cùng Tiểu Lục dọn xong, họ buông màn giường xuống rồi rời đi.

Khi gã kia đến gần giường, Trần Tuệ suýt chết khiếp. Đợi cả hai đi khỏi, cơ bắp căng cứng của nàng mới thả lỏng ra.

May mà biết được rương ngọc kia chưa dùng, không cần chặt tay… Chắc Vương công công là kẻ thù của Lý công công, cố ý tặng rương ngọc để chọc tức hắn? Nàng thầm nghĩ: “Cùng không còn gốc gác, làm trò này làm gì…” À không đúng, họ vốn không có gốc.

Dẫu vậy, việc nàng lỡ làm hỏng viên ngọc, Lý công công chắc sẽkhông quá giận? Dĩ nhiên nàng tuyệt đối sẽ không chủ động khai ra.

Cuộc trò chuyện về ngọc của hai gã sai vặt khiến lòng Trần Tuệ bớt dao động. Biết ngọc không phải Lý công công dùng, nàng thấy hình tượng hắn bớt biến thái hơn hẳn, có thêm chút tin tưởng cho kế hoạch tiếp theo.

Hai gã kia vẫn tất bật ngoài kia, không rõ đang làm gì. Trần Tuệ co ro trên giường không dám động. Một lúc họ không vào nữa, nàng mới thả lỏng nhiều, nhưng vẫn không dám nhúc nhích.

Giường này, chăn này, thoải mái hơn chỗ nàng ngủ nhiều. Trần Tuệ nhịn không được cọ vào chăn mềm, kìm tiếng rên thoải mái trong cổ họng. Nàng không chỉ muốn ăn thịt, còn muốn ở tốt dùng tốt… Lát nữa trước mặt Lý công công, nàng phải biểu hiện thật tốt mới được!

Hồi tưởng mấy cảnh nịnh nọt trong phim, Trần Tuệ vừa khịt mũi khinh thường, vừa học theo. Lý công công dù xấu thì vẫn là người, vẫn cần bạn bè, đồng bọn, chân chó… Là thái giám, chắc hắn khá tự ti nhạy cảm, cần người tri kỷ không khinh miệt bên cạnh. Nàng tự thấy mình là lựa chọn hoàn mỹ! Coi hắn như cấp trên khó chiều, còn hắn cho nàng cuộc sống áo cơm vô lo, chính là đôi bên cùng thắng! Còn thất bại biến khéo thành vụng ư? Hai chữ “thất bại” không có trong từ điển của nàng!

Cứ thế mơ mộng tương lai tươi đẹp, co trong chăn hơi thiếu dưỡng khí nhưng thoải mái, Trần Tuệ dần thiếp đi.

Khi tỉnh lại, nàng nhất thời mơ hồ. Lâu sau mới nhớ ra mình đang ở đâu, lòng lập tức hoảng loạn. Cùng lúc, nàng nghe tiếng động gần kề, rồi ai đó như kéo chăn trên người nàng…

Nói chậm không chậm, nhanh cũng không nhanh, Trần Tuệ bật chăn dậy, kéo luôn chăn đè người bên mép giường xuống, như thú săn ẩn dưới đất túm mồi vào hang. Đồng thời, nàng bịt chặt miệng đối phương, căng thẳng nhìn xung quanh.

Trong phòng, ngoài nàng và người bị bắt, không còn ai nữa.

Cảm nhận người dưới thân sững sờ rồi phát ra tiếng “ô ô”, có lẽ nhận ra miệng bị bịt, hắn bắt đầu giãy giụa.

Trần Tuệ nóng ruột, hạ giọng: “Đừng động, đụng nữa ta giết ngươi!”

Người dưới thân lập tức im bặt.

Trần Tuệ giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Xong rồi, nàng gây họa… Run rẩy cúi nhìn người bị kẹp, nàng thở phào. May quá, không phải tên thái giám chết tiệt kia.

Nhưng rõ ràng, đây cũng là thái giám. Vì sao ư? Trần Tuệ giả vờ tự nhiên dời đầu gối, chỗ vừa đụng không có gì…

Nội thị dưới thân nàng chừng hai sáu hai bảy tuổi, mặt mày bình thường, ném vào đám đông không ai tìm ra. Nhưng nàng thấy hắn thuận mắt hơn Lý công công chết tiệt nhiều. Ánh nến mờ ảo, lay động không thấy rõ thần sắc hắn, nhưng Trần Tuệ biết, mặt hắn chắc bây giờ cũng không tốt lành gì.

Nàng vẫn bịt miệng hắn. Sau khi dọa xong, nhất thời không biết mở lời thế nào. Hắn chắc là người hầu bên Lý công công. Dù nàng không lỗ mãng như vừa nãy, cũng đã bị phát hiện. Nàng tự an ủi, không cần tự trách quá. Chắc Lý công công sắp đến ngủ, người hầu mới vào dọn giường, vì vậy thời gian của nàng không còn nhiều.

Trần Tuệ ho khẽ: “Tiểu công công, xin lỗi nhé, ta không cố ý. Ta muốn tìm công công cuả các ngươi.”

Cảm thấy người dưới thân đổi sắc, nàng vội giải thích: “Nhưng yên tâm, ta không đến ám sát hắn. Ta tìm hắn có chút việc nhỏ.”

Môi bị nàng che khẽ động, ấm áp lướt qua tay, nàng thấy ngứa vội hỏi: “Ngươi muốn nói sao?” Nàng ngập ngừng, “Ta thả ra, ngươi đừng la nhé.”

Nàng cẩn thận buông tay. Người dưới thân lập tức quát khẽ, giọng như tức đến hộc máu: “Trần Tuệ nương, ngươi vào bằng cách nào? Còn muốn làm gì?!”

Trần Tuệ ngẩn người. Trần Tuệ nương? Qua năm ngày xuyên qua, nàng cuối cùng biết tên mình, có chút cảm động.

Nàng không bất ngờ vì hắn biết tên nàng. Nếu là người bên Lý công công, từng gặp nàng cũng không lạ. Hắn biết nàng thì việc càng dễ làm!

Trần Tuệ nhìn người dưới thân, chuẩn bị bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play