Trần Tuệ quay đầu, lập tức chạy ra khỏi ngõ nhỏ thì thấy Tiểu Lục và Tiểu Điều đang như ruồi mất đầu tìm kiếm nàng, liền vội vàng gọi: “Ta ở đây này!”
Tiểu Lục cùng Tiểu Điều vội vã chạy tới. Tiểu Lục vừa lo vừa kinh mà hỏi: “Trần cô nương, ngài đi đâu vậy?”
Trần Tuệ đáp: “Mới vừa rồi bị người chen tách ra. Đợi ta định thần lại, đã không thấy hai ngươi đâu nữa. May mà chỗ này cũng không quá rối rắm.” Nàng liếc mắt nhìn sang bên kia, trong lòng thoáng giật mình vì cái hỗn loạn do phút ham chơi nhất thời của mình gây ra, rồi nói với Tiểu Lục: “Chúng ta về trước đi, ngươi lát nữa quay lại đây xử lý hậu quả cho tốt.”
Tiểu Lục gật đầu đồng ý. Lúc trước khi xung đột xảy ra, hắn đã lo muốn chết, sợ rằng cuối cùng sẽ dẫn đến kết quả không thể vãn hồi. May thay giờ đây Trần cô nương không sao, hắn cũng không cần lo không biết ăn nói thế nào với Lý công công nữa.
Ba người không chậm trễ thêm, lập tức trở về Lý phủ. Sau đó, Tiểu Lục theo lời Trần Tuệ quay lại một chuyến, lúc về kể cho nàng nghe tình hình sau đó. Hắn nói nha dịch đã kịp thời đến, ngăn chặn trận đánh lộn hỗn loạn kia, mấy bên đều bị đưa về nha môn. Trần Tuệ không biết liệu họ có khai ra nàng khởi xướng chuyện này hay không, nhưng dù có khai thì cũng không ngại gì. Nàng đã nói chỗ dựa của mình là người làm việc ở Tư Lễ Giám, nếu nha dịch tin, họ nào dám vì chuyện đánh nhau cỏn con này mà đi làm phiền Tư Lễ Giám. Còn nếu nha dịch không tin, ở cái thời đại không có giám sát này, họ biết đào đâu ra thân phận ba người Trần Tuệ không rõ lai lịch chứ? Huống chi, đám người tìm nàng gây rối đều say khướt, lời họ nói người khác chưa chắc đã tin. Lần này phần lớn kẻ liên quan chỉ bị thương nhẹ, cùng lắm nháo loạn thì bị giam vài ngày trong ngục hoặc nộp chút tiền phạt là ra.
Nghe tin tức Tiểu Lục dò la được, Trần Tuệ cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra trong lòng. Nhưng rồi nàng lại bắt đầu đau đầu vì chuyện của Ôn Kính. Nàng không biết lời Ôn Kính nói rốt cuộc có mấy phần là thật, bởi nàng không có ký ức của nguyên thân, thực sự không thể phán đoán. Nhưng xem cái cách hắn xuất hiện trùng hợp như vậy, e là hắn đã theo dõi nàng mấy ngày rồi. Bởi thế mới nắm được cơ hội thoáng qua ấy để nói chuyện với nàng. Nếu nàng thực sự là nguyên thân, lúc này không biết chừng đã sớm cùng hắn chạy ra khỏi thành, làm đôi chim liền cánh mà bay xa.
Trần Tuệ có chút thương cảm cho mối tình giữa Ôn Kính và nguyên thân, nhưng giờ đây nguyên thân đã hồn tan ngọc nát, thân xác này là nàng dùng. Nàng đến thời đại này cũng rất vô tội, không thể nào vì hoàn thành tình cảm của nguyên thân và Ôn Kính mà cùng hắn bỏ trốn. Huống hồ, điều đó cũng không công bằng với Ôn Kính, nàng vốn dĩ không phải người ban đầu kia. Cái hẹn ba ngày nàng quyết không đi. Thứ nhất, nàng không biết địa chỉ. Thứ hai, nàng không tìm được cơ hội gặp mặt một mình, bởi Tiểu Lục lúc nào nàng ra ngoài cũng theo sát nàng. Thứ ba, nàng thực sự lo bị Lý Hữu Đắc phát hiện. Nhưng nếu không đi gặp Ôn Kính để hắn hoàn toàn hết hy vọng, nàng lại sợ hắn có thể làm ra chuyện gì quá khích. Đến lúc đó, nàng tuy vô tội thật, nhưng Lý Hữu Đắc đâu có biết mà thông cảm cho nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play