Trần Tuệ bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hữu Đắc, đôi mắt mở to long lanh nước, như chực trào ra những giọt lệ đầy uất ức.
Lý Hữu Đắc khẽ nhíu mày, mặt lạnh không thốt lời nào.
Không khí nặng nề tựa như Thái Sơn đè xuống, dồn ép về phía Trần Tuệ. Nàng chậm rãi đưa tay đặt lên vạt áo, nhìn Lý Hữu Đắc hồi lâu, rồi bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi.
Dường như một cơn hồng thủy vỡ đê, cảm xúc của Trần Tuệ tựa hồ trong chớp mắt bị châm ngòi bùng nổ. Nàng ôm mặt khóc òa, vừa khóc vừa nghẹn ngào thốt lên: “Công công bắt nạt người ta… Công công, sao ngài lúc nào cũng bắt nạt Tuệ Nương vậy? Tuệ Nương… Tuệ Nương có làm gì có lỗi với công công đâu chứ… Hu hu… Tuệ Nương còn luôn muốn giúp công công cơ mà… Công công thật là xấu xa quá đi!”
Lý Hữu Đắc đứng đó, thoáng chốc ngẩn người. Trước giờ hắn với Trần Tuệ đấu qua đấu lại không ít, nhưng chưa từng thấy nàng khóc thảm thiết đến vậy. Mỗi tiếng nức nở như chứa đựng đầy uất ức và oán trách, khiến hắn nhất thời không biết phải làm sao.
Trần Tuệ buông tay, ngước mắt nhìn Lý Hữu Đắc, đôi mắt đỏ hoe chăm chăm nhìn hắn. Nàng chậm rãi bước tới, đứng trước mặt hắn, hít hít mũi, khẽ nắm lấy vạt áo hắn, trán tựa vào ngực hắn, uất ức mà tiếp tục thút thít: “Công công, đừng bắt nạt Tuệ Nương nữa được không? Tuệ Nương sẽ dốc hết sức mình giúp công công, công công đừng ghét bỏ Tuệ Nương, cũng đừng luôn làm khó Tuệ Nương nữa, được không?”
Lý Hữu Đắc nghe tiếng khóc kể lể bên tai khiến lòng người tan nát, cúi mắt nhìn xuống, chỉ thấy thân hình nhỏ bé gầy yếu kia tựa như chim nhỏ nép vào người mà dựa vào hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT