Trần Tuệ trong lòng thầm mắng, nhưng trên mặt lại tỏ ra kinh hoàng thất thố, hoảng hốt nói: “Công công, ngài nói gì vậy? Tuệ Nương không vẽ đông cung mà!”
Lý Hữu Đắc cầm một tờ giấy trong tay, hai ngón tay kẹp lại, giơ trước mặt Trần Tuệ, hừ lạnh: “Nhìn xem ngươi vẽ cái gì đây, chỉ có hai mảnh vải che chỗ xấu hổ, còn dám nói không phải đông cung?”
Trần Tuệ chết cũng không muốn Lý Hữu Đắc thấy bản thiết kế áo bơi của nàng, chỉ vì nàng biết mình không thể giải thích rõ. Sự thật đúng là vậy, giữa nàng và hắn cách nhau mấy trăm năm, làm sao hiểu nhau được? Chẳng hạn như tờ giấy trong tay hắn, dù là kiểu dáng nội y hay động tác nhân vật, đều thuộc loại bảo thủ nhất trong số những gì nàng vẽ, vậy mà hắn vẫn thấy kỳ quái.
Trần Tuệ khổ sở nói: “Công công, cái này vốn không phải để cho người ta xem… Là để đưa cho thợ may làm bản vẽ thôi.”
Lý Hữu Đắc nhướn mày, nhìn lại bản vẽ trong tay vài lần, ánh mắt quái dị: “Ngươi định làm cái này để mặc?”
Trần Tuệ từ đầu đã không muốn cuộc đối thoại đi đến bước này nên mới phản kháng kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được.
“… Làm chơi thôi,” Trần Tuệ không thừa nhận cũng không phủ nhận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT