Thiếu nữ áo đỏ này trông chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, ở thời đại này đúng là độ tuổi thiếu nữ hoài xuân. Mà giữa các tiểu cô nương với nhau, ngoài tài nghệ và danh tiếng để so đấu, tất nhiên còn có vẻ ngoài nổi bật. Trong đó, trang điểm và phục sức đều là những điểm cộng lớn. Lời của Trần Tuệ ẩn chứa một ý tứ sâu xa, chỉ cần mặc bộ kỵ trang do nàng thiết kế, vị quận chúa này rất có thể sẽ tỏa sáng giữa đám thiếu nữ cùng trang lứa, thành công thu hút sự chú ý của người nàng thầm thương.
Thư Ninh quận chúa không nhận ra ý đồ giấu giếm trong lời nói của Trần Tuệ, nhưng nàng lại dựa vào những gì Trần Tuệ nói mà tự tưởng tượng ra điều Trần Tuệ muốn nàng nghĩ. Nàng nắm chặt chiếc roi dài trong tay, cánh tay buông thõng bên người, ánh mắt thoáng chút ngượng ngùng, nhưng rồi nàng lấy hết can đảm hỏi: “Ngươi nói thật chứ? Nếu không đẹp như ngươi nói, xem ta có đập tan cửa tiệm của ngươi không!”
Trần Tuệ cười đáp: “Quận chúa, nếu ta không tự tin như vậy, đâu dám khoác lác chứ. Thế này đi, năm ngày sau ngài đến tiệm vải Lý thị ở phố Thường Phúc. Nếu ngài không hài lòng, ngay tại chỗ đập tiệm của ta, ta cũng không oán thán gì.”
Thư Ninh quận chúa nhướng mày cười. Sự tự tin trên người Trần Tuệ đủ khiến người ta tin tưởng, hơn nữa nàng cũng không nghĩ có ai dám lừa mình như vậy. Bởi thế, nàng không hề nghĩ đến việc điều tra xem lời Trần Tuệ nói là thật hay giả, lỡ như không có tiệm vải Lý thị nào, hoặc tiệm vải ấy không phải của nữ tử này thì sao? Lúc này, nàng cũng không còn hứng thú dạy dỗ ai nữa. Trong lòng tràn đầy mong chờ, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên mặt, nàng ngạo nghễ nói: “Vậy cứ quyết thế đi, năm ngày sau ta nhất định đến xem cho kỹ! Đi thôi!”
Câu cuối là nói với hai gã gia đinh của nàng. Nói xong, nàng nhảy lên xe ngựa, chui vào trong, không thèm liếc nhìn lão phụ nhân dưới đất thêm lần nào.
Trần Tuệ nhìn theo xe ngựa rời đi. Tiểu Lục thò người tới, lo lắng nói: “Trần cô nương, hôm nay ngài hình như hơi bốc đồng rồi. Nếu gây phiền phức cho công công…”
Trần Tuệ ngắt lời: “Không đâu, ngươi xem quận chúa kia căn bản không hỏi ta là ai. Cùng lắm thì đến lúc đó ta nói tiệm vải Lý thị là do công công bán cho ta, để quận chúa chỉ nhắm vào một mình ta là được, không liên lụy đến công công đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play