Sau khi xong việc, Lý Hữu Đắc vẫn điềm tĩnh như không gọi người bưng nước ấm vào, Trần Tuệ lén trốn vào phòng ngủ bên trong, trong lòng bỗng có cảm giác như tiểu tức phụ đáng thương bị làm bẩn, có chút tức giận.
Một lát sau, khi bên ngoài đã chuẩn bị xong xuôi, Lý Hữu Đắc mang chút ý cười lấy lòng quay vào nói: “Tuệ Nương, nước ấm đã sẵn sàng rồi.”
Trần Tuệ quay đầu không thèm nhìn hắn.
Lý Hữu Đắc cũng biết mình đã làm quá mức, giọng điệu càng thêm thấp thỏm hạ mình: “Tuệ Nương… Nàng đừng giận, ta sai rồi, nếu nàng muốn hết giận thì cứ đánh ta hay mắng ta gì cũng được”
“Công công, chàng xem ta là ai vậy?!” Trần Tuệ không nhìn hắn nhưng giọng có chút nghẹn ngào như thể muốn khóc.
Lý Hữu Đắc vừa áy náy lại vừa đau lòng, mềm giọng xin nàng tha thứ một hồi lâu, cuối cùng, Trần Tuệ mới bất ngờ ôm lấy cổ Lý Hữu Đắc, khẽ cười bên tai hắn nói: “Công công, ta có giận chàng đâu. Chỉ cần là công công, làm gì có chuyện ta không thích chứ?”
Lý Hữu Đắc sửng sốt, bất giác ôm chặt Trần Tuệ, tay vững vàng quàng qua eo nàng, trong lòng hạnh phúc tràn đầy, nhưng cũng có chút dở khóc dở cười. Tuệ Nương, nàng đúng là không giống ai cả. Hắn cũng không hiểu tại sao kiếp này mình lại gặp được nàng nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT