“Lại đây, đặt cái này vào chỗ kia. Đúng rồi, chính chỗ đó, dịch qua chút nữa, bên kia còn phải đặt cái rương của ta.” Trần Tuệ chỉ huy gã sai vặt dọn bàn trang điểm của nàng vào nhà chính.
Lý Hữu Đắc đứng một bên, lặng lẽ nhìn Trần Tuệ mạnh mẽ xâm chiếm lãnh địa của hắn, thần thái vừa bất đắc dĩ vừa cam chịu.
Trần Tuệ đã có vài lần ngủ lại nhà chính, nhưng trước đây chỉ là dùng tạm, quan hệ của cả hai cũng chưa xác định rõ ràng. Nay hai người đã nói rõ lòng nhau, tình cảm không còn như xưa nên dĩ nhiên không có lý do gì ở riêng hai nơi nữa. Khi Trần Tuệ đề nghị dọn toàn bộ đồ đạc sang đây, Lý Hữu Đắc nào có gan thốt chữ “không”.
Sau một phen lăn lộn, phòng ốc được thu dọn lại, Trần Tuệ chỉ vào cái rương thừa ra bảo: “Công công, cái này đáng lẽ nên vứt đi từ sớm rồi chứ? Hay là chàng định giữ làm tín vật đính ước của Vương công công?”
“Nói bậy bạ gì đấy!” Lý Hữu Đắc tùy tiện mắng một tiếng, lập tức sai gã sai vặt mang rương đi xử lý. Trước đây hắn giữ lại để ngày ngày nhìn mà ghi nhớ mối thù, nghĩ sớm muộn gì cũng khiến Vương Hữu Tài trả giá đắt. Hiện giờ Vương Hữu Tài và hắn vẫn sẽ đối đầu với nhau, nhưng món đồ chơi này thì thôi vậy, thật chướng mắt.
Trần Tuệ khẽ bước lại gần, trêu chọc: “Công công, đến ta còn không tiếc, chàng chẳng lẽ lại luyến tiếc sao?”
Lý Hữu Đắc vội nhìn xung quanh, mắt thấy không còn ai mới trừng nàng: “Đừng có liên tục nói mấy lời ấy!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play