Trần Tuệ không ngờ Tào công công lại hỏi một câu như vậy, nhưng ngẫm lại, đừng nói là thời đại này, ngay cả ở hiện đại, có mấy ai hiểu được tình cảm giữa nàng và Lý Hữu Đắc đây? Ngay từ đầu, chính nàng cũng không thể chấp nhận nổi, còn Lý Hữu Đắc là người trong cuộc còn lại, đến giờ vẫn không chịu tin tình cảm của nàng.
Vì vậy, nếu nàng nói vì tình yêu, e là người ta sẽ cho rằng nàng đùa cợt, hoặc cảm thấy nàng thiếu chân thành, đang lừa gạt qua mắt họ.
“Tào công công, chuyện này nói ra chỉ là bốn chữ tri ân báo đáp,” Trần Tuệ chậm rãi nói. “Ban đầu, ta quả thật không tình nguyện, nhưng Lý công công luôn đối xử tốt với ta, che chở, sủng ái, thậm chí còn sớm chuẩn bị đường lui cho ta. Ân tình của hắn quá sâu nặng, ta không có gì báo đáp, chỉ biết dốc hết sức giúp hắn bình an.”
Tào Thuần chăm chú nhìn Trần Tuệ rồi mỉm cười: “Trần cô nương là người có tình có nghĩa, thật đáng kính nể.”
“Tào công công quá khen rồi, đó chỉ là đạo làm người căn bản thôi,” Trần Tuệ đáp.
Tào Thuần lại cười nói: “Nếu lần này Lý công công nhờ ngươi tương trợ mà hóa giải được nguy nan, ngươi không phải liền trở thành ân nhân cứu mạng của hắn sao? Lúc đó, ân tình của hắn có sâu nặng thì ngươi cũng trả xong rồi. Không biết khi ấy, Trần cô nương tính toán thế nào?”
Trần Tuệ không rõ dụng ý của Tào Thuần khi hỏi câu này, mà hiện tại nàng cũng không có thời gian để suy nghĩ sâu xa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT