“Lại thế sao?” Lý Hữu Đắc bị lý do thoái thác của Trần Tuệ chọc cho bật cười, giọng âm u mà nói: “Ngươi quả thật là quen thói chống chế nhỉ! Trần Bình Chí cũng thật có bản lĩnh, nuôi được một đứa con gái ‘giỏi giang’ như ngươi!”
Trần Bình Chí? Cha của nguyên thân sao?
Trần Tuệ thoáng chút ngượng ngùng đáp: “Cái này cũng không hẳn là bản lĩnh của cha ta đâu.”
Lý Hữu Đắc: “…”
Hắn suýt nữa không kìm được mà quát mắng một tiếng: “Lão tử đâu có khen ngươi!”
Hít sâu một hơi để đè nén cơn giận gần như không thể kiểm soát, Lý Hữu Đắc nói: “Trần Tuệ nương, ta khuyên ngươi nên thành thật một chút, đừng giở mấy trò nhảm nhí ấy nữa!”
Trần Tuệ ngây ngô nhìn Lý Hữu Đắc, trừng mắt một lúc thì hốc mắt đỏ lên, nức nở: “Công công, sao ngài lại oan uổng ta thế này? Ai thấy Tuệ Nương làm gì đâu? Không ai thấy đúng không? Chuyện xấu gì cũng đổ lên đầu Tuệ Nương, Tuệ Nương không phục!”
“Không phục?” Lý Hữu Đắc hừ lạnh một tiếng.
“Không phải Tuệ Nương làm, Tuệ Nương không nhận!” Trần Tuệ nghiêm giọng, đầy chính khí.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT