Cuối cùng, Cố Thiệu vẫn chọn cách nhẫn nhịn và gánh vác trách nhiệm.

Hắn vừa viết lách vừa để ngọn lửa giận dữ bùng cháy trong lòng. 

Tuy nhiên, hệ thống không thèm để tâm. Quá trình có thể bỏ qua, miễn có kết quả tốt là được.

Đêm khuya hôm đó chỉ có căn phòng của Cố Thiệu là còn thắp đèn, ánh sáng mờ nhạt tỏa ra một chút ấm áp.

Đèn dầu thời bấy giờ rất tốn kém, nhà thường dân khó mà kham nổi. Nhưng Cố gia có một người đọc sách, mà người đọc sách chẳng phải thường tự hào về chuyện thắp đèn đọc sách tới khuya sao? Cố Đại Hà không muốn nhà mình kéo chân con trai, nên mỗi ngày đèn dầu trong phòng Cố Thiệu luôn được đổ đầy.

Chỉ có điều, Cố Thiệu chưa bao giờ thực sự dùng nó để học. Dù có thắp đèn, hắn cũng chỉ cuộn mình trên giường, tay cầm sách truyện đọc say sưa như mê như dại.

Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay, Cố Thiệu thực sự đang chăm chỉ học hành.

Cố Đại Hà ngay từ sau bữa cơm tối đã kéo đại ca mình đi khoe khoang về những món đồ con trai mua cho mình. Đến khi mặt trời lặn, thấy trong phòng con trai vẫn sáng ánh đèn, ông không kìm được mà kéo Cố Đại Sơn đến, muốn ca ca chứng kiến con trai mình chăm chỉ đến mức nào.

Cố Đại Sơn vốn không tin tưởng vào chuyện cháu trai đột nhiên quay đầu.

Ông có hai người con trai, lão đại Cố Đại Văn và lão nhị Cố Đại Võ. Cố Đại Văn thì còn tốt, tính tình giống cha mẹ, thật thà chất phác, chăm chỉ cần cù. Nhưng Cố Đại Võ từ nhỏ đã lêu lổng với đám cháu trai, nhiều năm trôi qua không học được gì tử tế, chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ và ăn chơi lêu lổng. Chính vì thế nên Cố Đại Sơn và thê tử mình là Trương thị theo bản năng không ưa Cố Thiệu.

Giờ nghe đệ đệ lại tâng bốc con trai mình, Cố Đại Sơn mang một bụng đầy khó chịu. Nhưng khi đến nơi, hai người kiễng chân từ cửa sổ lén nhìn vào trong, lại phát hiện Cố Thiệu thực sự đang chăm chỉ học hành.

Cố Đại Sơn ngẩn người ra kinh ngạc.

“Thế nào?” Cố Đại Hà kéo anh trai sang một bên, vẻ mặt đầy tự hào, “Ta đã nói rồi, Thiệu ca nhi nhà ta là đứa trẻ ngoan. Chăm chỉ thế này thì thi đậu cử nhân, tiến sĩ chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Cố Đại Sơn nhếch mép, không muốn dập tắt nhiệt huyết của em trai. Đừng nói là tiến sĩ, ngay cả cử nhân, từ xưa đến nay ở huyện này cũng không có mấy người đậu. Nếu thi cử nhân dễ thế, chẳng phải cả đường phố đều thành cử nhân hết rồi sao? Đệ đệ ông lại đang mơ mộng hão huyền rồi.

Khi Cố Đại Sơn trở về, Trương thị vẫn chưa đi ngủ.

Thấy phu quân cuối cùng cũng về, Trương thị cười mỉa: “Lại đi bồi cái ông em tốt của mình à?”

“Đại Hà cứ nhất quyết kéo ta đi xem Cố Thiệu, ta không đi sao được.”

Trương thị cười lạnh: “Đệ đệ và đệ tức của ông đúng là thiên vị đến mức chẳng ra làm sao. Không biết đúng sai, cưng chiều con trai cả như thế, sớm muộn gì cũng có ngày họ chuốc họa.”

Cố Đại Sơn lặng lẽ chui vào chăn, “Đừng nói đám Đại Hà như thế.”

Đối với đệ đệ, Cố Đại Sơn vẫn luôn bênh vực, ông thầm cảm thấy đệ đệ mình như chưa lớn hẳn. Là đại ca, ông luôn nghĩ mình nên bao dung nhiều hơn.

Trương thị nhếch môi: “Ta chẳng muốn nói họ đâu, nhưng những việc họ làm, có chuyện nào mà không khiến người ta tức giận chứ? Chuyện xa thì thôi, chỉ nói chuyện vài hôm trước thôi, họ thế mà lại muốn bán con bé Tiểu Muội, cha mẹ nào có chút lương tâm mà nỡ bán con gái đi làm nha hoàn ở phủ khác chứ?”

Cố Đại Sơn thấy thê tử nhắc lại chuyện cũ thìvội lảng tránh: “Chẳng phải không bán nữa rồi sao?”

“Ai biết được sau lưng, họ có đang toan tính gì mờ ám không?”

“Đừng nghĩ họ xấu xa thế.”

Trương thị cười nhạt, chỉ vào đầu Cố Đại Sơn: “Là ông đừng nghĩ họ tốt đẹp quá thì có. Cả nhà đệ đệ ông đã hỏng từ lâu rồi. Con bé Tiểu Muội không biết xui xẻo thế nào mà lại đầu thai vào nhà đó.”

Cố Đại Sơn im lặng, nhưng trong lòng lại không đồng tình.

Trương Thị tiếp tục nói: “Còn thằng cháu trai của ông, đã không có bản lĩnh gì đứng đắn, cả ngày lại chỉ biết ngửa tay xin tiền. Ông cứ chờ xem, cái nhà của đệ đệ tốt của ông sớm muộn cũng bị nó đào rỗng!”

Cố Đại Sơn kéo chăn che mặt, ậm ừ nói qua loa: “Sẽ không đâu.”

Trương thị lại cười lạnh. Sẽ không sao? Bà chỉ chờ ngày Cố Đại Sơn bị chính lời nói của mình vả vào mặt thôi.

Những lời Trương thị nói căn bản không truyền đến tai Cố Thiệu.

Nhưng dù hắn có biết, chắc cũng không buồn để tâm. Cố Thiệu trời sinh không phải người để lời nói của người khác làm khó mình. Hắn chỉ quan tâm đến việc bản thân sống thoải mái, còn người khác thế nào thì liên quan gì đến hắn? Chính vì tâm thái này nên qua nhiều năm, Cố Thiệu dần trở nên ích kỷ.

Chỉ có điều, chính hắn không hề nhận ra điều đó. Cố Thiệu thậm chí còn nghĩ mình rất vô tư, tận lực cống hiến cho gia đình.

Trường tư thục lần này nghỉ không lâu. Cũng vì tiên sinh có sức khỏe yếu, cần tĩnh dưỡng, nên mới cho học trò nghỉ hơn nửa tháng.

Cố Thiệu đã trì hoãn lâu ngày ở hiệu sách, giờ lại bị ép luyện chữ mấy ngày. Chẳng bao lâu, hắn lại đeo cặp sách quay về tư thục.

Lần trước được thưởng nhiều bảng chữ mẫu, dù hệ thống bảo luyện tập một lần là thông, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, Cố Thiệu không thể luyện hết một lượt được.

Huống chi, Cố Thiệu từ đầu đến cuối đều bị ép luyện, vì không cam tâm, nên hắn tự thấy hiệu quả rất thấp.

Trên đường đến tư thục, Cố Thiệu không ngừng chửi rủa hệ thống.

Hệ thống nghe hết nhưng không thèm ngăn cản.

Nó biết rõ ký chủ là người thế nào. Hắn muốn mắng thì cứ mắng, dù sao khoa cử vẫn phải thi, cải tạo vẫn phải làm. Nếu không thể thay đổi hoàn toàn tên tra nam này, thì nó chẳng cần làm hệ thống nữa, cứ quay thẳng về xưởng mà tiêu hủy cho xong.

Trường tư thục nằm trong huyện thành, tiên sinh dạy học họ Tần là một tú tài. Tần tiên sinh nổi tiếng gần xa trong vùng, đặc biệt có cách giải thích độc đáo về thơ từ.

Nói về Tần tiên sinh, thời trẻ ông cũng là người có chí hướng với khoa cử. Nhưng có lẽ thiếu chút may mắn, thi mười năm vẫn không đậu thi Hương. Dù vậy nhiều năm qua, Tần tiên sinh chưa từng từ bỏ khoa cử. Ngoài ra, ông còn làm tiên sinh ở tư thục để giết thời gian. Trường tư thục này được đặt ngay trong nhà ông.

Cố Thiệu đến nơi thì trong học đường, các học trò đã có mặt đầy đủ, Tần tiên sinh cũng đã đến.

Chỗ ngồi của hắn ở tận cuối lớp.

Theo lý mà nói, Cố Thiệu giờ này đã đậu tú tài, thực ra không cần phải đến tư thục của Tần tiên sinh để học nữa. Nhưng nguyện vọng cả đời của Cố Thiệu chỉ là ăn no chờ chết. Việc đến học đường chẳng qua là cái cớ để đối phó với cha mẹ, chứ không phải hắn thực sự có chí tiến thủ. Vì thế với hắn, đến tư thục này thực sự là lựa chọn không thể nào tốt hơn.

Tần tiên sinh cũng nhìn thấu điểm này, nên đối với hắn luôn mắt nhắm mắt mở, trước giờ không bao giờ quản giáo nghiêm khắc.

Hôm nay cũng không khác gì.

Tần tiên sinh thấy Cố Thiệu khoan thai đến muộn, ngay cả một câu trách mắng cũng không buồn nói. Với ông, Cố Thiệu đến hay không cũng không có gì khác biệt.

Nhắc đến cậu học trò tú tài này, Tần tiên sinh cũng ôm đầy một bụng khó hiểu. Cố Thiệu ngày thường không chịu học hành gì, kinh nghĩa cũng chưa nắm rõ, huống chi là đi thi tú tài. Nhưng trên đời này lại có những chuyện kỳ lạ như vậy, mèo mù vớ được chuột chết, thế mà lại để hắn thi đậu.

Tần tiên sinh không hề cho rằng Cố Thiệu có thực học. Hắn đậu tú tài ngoài may mắn ra thì cũng chỉ có may mắn. Ngoài lý do này, Tần tiên sinh không tìm được cách giải thích nào khác.

Cố Thiệu cũng là người biết giữ thể diện. Biết mình đến muộn, hắn hơi xấu hổ một chút. Sau khi ngồi xuống, hắn nhanh chóng lấy sách ra trải lên bàn, ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Thực ra, trong đầu hắn lại đang nghĩ về mấy quyển sách tranh vài ngày trước từng đọc.

Quyển sách đó vẽ sống động như thật, chắc chắn tác giả phải tận mắt chứng kiến mới vẽ được như vậy… Nếu một ngày nào đó, hắn cũng có diễm phúc như thế thì tốt biết bao.

Hệ thống biết hết, chỉ lặng lẽ buông một câu đồ xấu xa.

Phía trên bục, Tần tiên sinh đã giảng được nửa tiết học mà chẳng ai hay.

Nửa tiết còn lại, ông ra cho học trò một bài luận: “Đất đai của Chu thiên tử rộng ngàn dặm, được gọi là vạn thừa, ngựa của vạn thừa có vô số, tất thảy có mười hai đàn ngựa nhàn rỗi, lại có sáu khanh và ba trăm sáu mươi quan, mỗi người đều có ngựa xe đầy đủ. Ngựa xe như vậy chẳng phải là quá nhiều sao? Đất ngàn dặm dùng để cày cấy bao nhiêu, đất chăn nuôi bao nhiêu, mà có thể chứa được nhiều ngựa như thế sao? Pháp chế về ngựa lại như thế nào? Ngày nay đất đai rộng lớn, nhưng thường thiếu ngựa, chẳng lẽ thời xưa nuôi ngựa tốt mà nay lại không tốt sao? Hãy nghị luận và biện giải.”

Tần tiên sinh vừa dứt lời, trong học đường lập tức vang lên một tràng than vãn.

Tần tiên sinh không buồn bận tâm. Đề mục khó một chút cũng không phải chuyện gì to tát, thi khoa cử đâu thể chỉ chăm chăm làm đề dễ. Ông cũng không trông mong các học trò này nói được đạo lý gì to tát, chỉ cần họ làm rõ được đề mục, viết thành một bài văn mạch lạc, là ông đã mãn nguyện rồi.

Cố Thiệu nghe xong đề bài, liền trải một tờ giấy ra, cắn đầu bút trầm ngâm suy nghĩ.

Trâu Thành Vọng ngồi phía sau thấy hắn ra vẻ ta đây, trong lòng thầm cười nhạo, bên ngoài thì trêu chọc: “Cố tú tài có cao kiến gì không?”

Cố Thiệu quay đầu, ném lại một ánh mắt khinh khỉnh: “Tự nhiên là có, chỉ e đến lúc đó lại làm ngươi sợ hãi thôi.”

Trâu Thành Vọng “ồ” một tiếng. Hắn vốn vì chuyện cô nương lần trước mà không ưa Cố Thiệu, thấy Cố Thiệu ra vẻ như vậy liền muốn cho hắn một trận: “Vậy ta chờ xem văn chương của Cố tú tài ra sao, nhất định phải chiêm ngưỡng cho bằng được.”

Cố Thiệu hừ một tiếng, bày ra tư thế cao ngạo đến đâu hay đến đó. Nhưng mà, ngựa của Chu thiên tử là thế nào, pháp chế ngựa hiện nay ra sao, hắn hoàn toàn không có chút manh mối nào. Đừng nói pháp chế ngựa, ngay cả ngựa thật, Cố Thiệu cũng chưa từng thấy một con.

Bảo hắn làm đề này chẳng phải là làm khó hắn sao? Bất đắc dĩ quá, Cố Thiệu đành gọi hệ thống trong đầu.

Hệ thống nằm yên giả chết.

“… Có ngươi để làm gì chứ?” Cố Thiệu nghiến răng nghiến lợi. Hắn sắp bị hệ thống chết tiệt này làm tức đến thổ huyết rồi. Lúc tra tấn hắn thì nó bản lĩnh hơn ai hết, đến khi cần dùng thì không giúp được gì.

Đề vẫn phải làm, Cố Thiệu đành bình tâm lại, đông góp một câu, tây kéo một đoạn, chắp vá lung tung, cuối cùng cũng viết xong một bài văn.

Viết xong, Cố Thiệu thổi thổi bài văn của mình, vô cùng hài lòng.

Hoàn mỹ! Cũng chỉ có hắn mới viết được một kiệt tác như vậy.

Trong tư thục chỉ có hơn hai mươi học trò. Tần tiên sinh nghỉ nhiều ngày như vậy, cũng muốn xem đám học trò có tiến bộ gì không. Vì thế, sau khi mọi người nộp bài, ông không cho họ về mà bắt tất cả ở lại học đường.

Mọi người nhìn Tần tiên sinh xem từng bài viết với sắc mặt nghiêm nghị, trong lòng đều thấp thỏm không yên.

Đề lần này quá khó, ngay cả học trò chăm chỉ nhất trong lớp cũng không dám chắc bài mình làm đã đúng ý Tần tiên sinh.

Trâu Thành Vọng lại chọc vào lưng Cố Thiệu: “Ngươi không phải tự xưng tài cao tám đấu sao? Sao giờ lại căng thẳng thế này?”

Cố Thiệu vẫn cứng miệng: “Mắt nào của ngươi thấy ta căng thẳng?”

Trâu Thành Vọng biết rõ tính hắn nên không nói nữa, chỉ chờ xem kịch vui.

Chẳng bao lâu sau, Tần tiên sinh đã xem xong đống bài trên tay. Khi đến bài cuối cùng, ông thấy cái tên “Cố Thiệu”. Dù chưa kịp đọc nội dung, Tần tiên sinh đã thấy đau đầu. Nhưng bài đã nộp rồi, ít nhất ông cũng phải liếc qua.

Tần tiên sinh rút bài của Cố Thiệu ra, vừa nhìn, ông lập tức sững người, hồi lâu sau vẫn không lấy lại được tinh thần.

Đây… Đây là chữ của Cố Thiệu?

Chưa cần xem nội dung, Tần tiên sinh đã bị nét chữ này làm cho kinh ngạc.

Nhà ông tuy không có nhiều mẫu chữ từ tổ tiên, nhưng Tần tiên sinh có kiến thức rộng rãi, liếc mắt đã nhận ra đây là kiểu chữ của Âu Dương Tuần. Nét chữ này chú trọng pháp độ nghiêm cẩn, bút lực sắc sảo, không có chỗ nào sai sót. Nếu không phải thiên tài tái thế, ai có thể viết được nét chữ như vậy chứ?

Trong một khoảnh khắc, Tần tiên sinh thậm chí còn nghi ngờ Cố Thiệu gian lận.

Nhưng khi ông đọc kỹ nội dung, mọi nghi ngờ lập tức tan biến.

Viết được một bài văn lộn xộn không ra gì thế này, ngoài Cố Thiệu ra tất chẳng còn ai khác!

Nghĩ đến đây, Tần tiên sinh đau lòng không thôi. Chữ đẹp như vậy lại đi với một bài văn tệ hại thế này, đúng là phí của trời mà.

Đột nhiên, Tần tiên sinh ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thiệu.

Cố Thiệu vốn đã thấp thỏm, bị ông nhìn như vậy thì càng thêm mất tự tin.

“Cố Thiệu, ngươi lại đây.”

Cố Thiệu chưa kịp nói gì, mấy học trò phía sau đã xôn xao rầm rì, vẻ mặt hả hê xem kịch vui.

Họ thích nhìn Cố Thiệu mất mặt. Ai bảo hắn không có bản lĩnh mà lại đậu tú tài chứ? Đáng đời bị Tần tiên sinh phê bình. Dù bây giờ Tần tiên sinh chưa nói gọi Cố Thiệu vì chuyện gì, nhưng ai cũng nghĩ, chắc chắn Cố Thiệu sắp gặp xui xẻo rồi.

Đáng đời lắm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play