Hiện tại đang là tháng Tư, mùa đông đã qua, lúa mạch vụ mới còn chưa chín, đúng vào thời điểm giáp vụ.

Ở thôn Thượng Táo, huyện Kim Đàn, Cố gia đang rối như tơ vò vì chuyện bán con gái. Dân cư trong thôn sau khi xong việc đồng áng đều tụ tập ngoài sân nhà Cố Đại Hà. Họ không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng nhìn như thể đang xem một màn kịch náo nhiệt.

Không phải họ nhẫn tâm thấy người gặp nạn mà không cứu, mà bởi nhà Cố Đại Hà thực sự không phải là loại người tốt lành gì.

Theo cách hành xử của nhà này, nếu ai xen vào thì chẳng những không được cảm ơn mà còn có thể bị mắng chửi một trận. Huống hồ, bây giờ không ai trong thôn chịu nổi chuyện nhà họ định bán con gái đi.

Ai cũng thấy bất bình, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.

Người duy nhất dám nói có lẽ chỉ có Cố Đại Sơn, anh trai của Cố Đại Hà. Gia đình họ Cố, xét ra cũng thuộc hàng khá giả trong làng. Nhưng từ khi ông cụ nhà họ Cố qua đời, hai anh em chia nhà, nhà Cố Đại Sơn ngày càng khấm khá, trong khi nhà Cố Đại Hà thì năm sau tệ hơn năm trước. Nguyên nhân không có gì phức tạp, chỉ vì một việc là nhà Cố Đại Hà có một đứa con trai tú tài.

Người này là con trai trưởng của Cố Đại Hà, tên là Cố Thiệu. Tên thì nghe hay, dáng vẻ cũng tuấn tú lịch sự, nom phong độ hơn cả những công tử trong huyện thành, nhìn qua không thấy giống dân quê chút nào. Chính vì Cố Thiệu từ nhỏ đã khác biệt so với bọn trẻ trong làng, nên vợ chồng Cố Đại Hà đặt kỳ vọng rất lớn vào hắn, sớm đưa hắn đến trường tư thục để đọc sách.

Dân làng vốn không biết trình độ học vấn của Cố Thiệu thế nào. Chỉ nghe loáng thoáng từ một đứa trẻ cùng thôn rằng, hình như Cố Thiệu ở trường không được thầy coi trọng, thậm chí còn thường xuyên chọc giận thầy đến mức thổi râu trừng mắt. Dân làng Thượng Táo tuy chưa đọc sách bao giờ, nhưng cũng biết tôn sư trọng đạo, biết rằng trời, đất, vua, cha, thầy là thứ tự cần tôn kính. Một người không coi thầy ra gì như vậy, thì có thể làm nên trò trống gì? Hơn nữa, trước đây còn có người trong thôn bắt gặp Cố Thiệu lén trốn học, đi cùng đám bạn xấu đến tửu lầu uống rượu. Điều này khiến những người vốn đã không coi trọng Cố Thiệu càng thêm khinh bỉ cả Cố gia.

Do định kiến ban đầu, nên mấy năm nay, mỗi khi phu thê Cố Đại Hà khoe khoang về con trai mình, dân làng nghe được chỉ khinh khỉnh nhìn lại. Cho đến hai năm trước, khi Cố Thiệu bất ngờ đỗ kỳ thi huyện, rồi liên tiếp vượt qua kỳ thi phủ và kỳ thi viện, giành được danh hiệu tú tài. Lúc này, mọi người mới bắt đầu tin lời phu thê Cố Đại Hà.

Nhưng tú tài thì sao? Tâm tính hư hỏng liệu có làm nên việc lớn được không?

Liệu có phải vì làm tú tài mà có quyền bán em gái mình không?

Nếu Cố Thiệu nghe được những lời thì thầm trong lòng dân làng, chắc chắn hắn ta sẽ gật đầu không chút do dự.

Có chứ! Cố Thiệu cho rằng mình hoàn toàn có quyền này!

Hơn nữa, hắn đâu có thật sự muốn bán đứt em gái. Chỉ là ký một giấy cầm cố chứ không phải giấy bán đứt. Sau khi em gái làm nha hoàn trong phủ người ta mười năm, chẳng phải sẽ được thả về sao? Đó còn là nhà giàu có trong huyện thành, biết bao người chen lấn xô đẩy muốn làm nha hoàn còn chẳng được. May nhờ hắn có cách, mới đưa được em gái vào đó.

Vào được phủ đó chẳng phải là một công đôi việc sao? Em gái có con đường tương lai, còn hắn thì được một khoản tiền giải quyết khó khăn trước mắt. Cớ sao lại không làm?

Những người đứng ngoài xem náo nhiệt trong mắt Cố Thiệu chỉ toàn là mấy kẻ ganh ghét.

Giữa sân nhà, hai anh em Cố Đại Sơn và Cố Đại Hà vẫn đang giằng co.

“Đại bá, chuyện này bá đừng xen vào. Nhà ta làm vậy là có tính toán cả rồi,” Trần Kim Liên, thê tử của Cố Đại Hà, đứng bên cạnh lên tiếng. Bà ta thấy vị đại bá này đúng là thích lo chuyện bao đồng. Nhà họ bán con gái thì liên quan gì đến người khác?

“Cứ như mấy người các ngươi thì tính toán cái gì?” Cố Đại Sơn bực mình đáp. “Cố gia ta đâu phải nghèo đến mức không có miếng ăn. Sao lại phải bán con gái? Nếu nhà ngươi thực sự thiếu tiền thì cứ nói, ta sẽ cho mượn một ít!”

Trương Thị là thê tử của Cố Đại Sơn, nghe phu quân nói vậy thì liếc ông một cái không mặn không nhạt, nhưng không nói thêm gì.

Cố Đại Hà cứng cổ đáp: “Ta chỉ cho nó đi làm nha hoàn, chứ đâu phải làm chuyện gì xấu. Lý gia ở huyện thành là nhà tử tế, từ trước đến nay đều có tiếng tốt, thế thì có gì mà không yên tâm?”

Cố Đại Sơn tức đến mức suýt bật cười: “Nếu tốt thế thì sao ngươi không đi làm nha hoàn đi?”

Cố Đại Hà ngượng ngùng đáp: “Ta đâu phải con gái.”

Hóa ra nếu ông ta là con gái, ông ta thật sự sẽ đi làm nha hoàn. Cố Đại Sơn suýt nữa đã bị người em trai không ra gì này chọc cho tức chết. “Ngươi đúng là càng sống càng hồ đồ! Tiểu Muội mới có bao nhiêu tuổi hả? Ngươi nỡ để nó đi làm nha hoàn, hầu hạ người ta trong phủ người khác. Ngươi nghĩ làm nha hoàn dễ lắm à? Vào phủ người ta bị đánh bị mắng, chẳng phải đều do người ta quyết định sao? Tiểu Muội dù là con gái, nhưng cũng là máu mủ của ngươi. Sao ngươi nhẫn tâm để nó ra ngoài chịu khổ?”

Cố Tiểu Muội đứng ở một bên, chân tay run rẩy, hai bím tóc trên đầu rũ xuống yếu ớt.

Năm nay con bé mới năm tuổi, trên nó có hai anh trai là Cố Thiệu và Cố Lễ. Trần Kim Liên sau khi sinh hai đứa con trai thì vốn không muốn sinh thêm nữa. Nhưng chỉ vì ngoài ý muốn mà có thêm Cố Tiểu Muội.

Phu thê Cố Đại Hà vốn không coi trọng con gái. Ngày thường, họ chỉ cho con bé một miếng ăn, một bộ quần áo mặc, còn lại chẳng quan tâm gì thêm. Lần này, Cố Thiệu trở về, nói là tìm được con đường tốt cho em gái. Phu thê Cố Đại Hà tính toán thấy cũng ổn, liền đồng ý ngay.

Từ đầu đến cuối, Cố Tiểu Muội không nói một lời nào. Con bé cũng không hiểu được nhiều như vậy, chỉ biết cha mẹ và anh trai không muốn nuôi nó nữa, muốn đuổi nó đi.

Bên kia, Cố Đại Sơn dù có khuyên thế nào cũng không lay chuyển được Cố Đại Hà. Ông bèn quay sang nhìn Cố Thiệu: “Thiệu à, đầu óc cha con không tỉnh táo, chẳng lẽ con cũng hồ đồ rồi? Con là người đọc sách, lại là tú tài. Có em gái làm nha hoàn, nói ra con thấy có đẹp mặt không?”

Cố Thiệu hôm nay mặc một bộ áo xanh, đứng đó trông thanh tao như cây trúc, khiến người ta nhìn mà quên đi sự tầm thường. Nhưng tính cách của hắn dường như chẳng bao giờ hợp với vẻ bề ngoài thanh tao này.

Cố Thiệu lười biếng ngẩng mắt lên đáp: “Đại bá, bá đừng lo. Bạn học của con đã nói rõ tình hình nhà họ Lý cho con rồi. Nhà họ có một tiểu thư đang cần bạn chơi cùng. Tiểu Muội lần này qua đó chắc chắn là để hầu hạ tiểu thư. Giấy bán này chỉ ký mười năm, Tiểu Muội vào đó là được hưởng phúc mười năm. Đại bá, bá đừng ngăn cản Tiểu Muội hưởng phúc, kẻo sau này nó lại trách bá không biết điều.”

Cố Đại Sơn: “…”

Ông thực sự muốn phì một cái vào mặt đứa cháu này! Nghe xem, nghe xem, đây là lời mà con người nói sao? Học vấn của nó chắc ném vào bụng chó cả rồi! Cố Đại Sơn lại quay sang Cố Đại Hà: “Ngươi không sợ Tiểu Muội sau này oán trách các ngươi à?”

“Nó dám!” Trần Kim Liên nhướng mày, liếc con gái một cái đầy cảnh cáo.

Cố Tiểu Muội khẽ co người lại, lặng lẽ trốn ra sau lưng đại bá của mình.

Trần Kim Liên lạnh lùng trừng mắt: “Ta sinh nó ra rồi nuôi nó lớn đến chừng này, ân tình đó còn cao hơn cả trời. Đừng nói hôm nay chỉ là để nó đến phủ Lý gia làm nha hoàn mười năm, dù có bắt nó làm cả đời, nó cũng chỉ có nước ngoan ngoãn mà chịu thôi!”

Cố Lễ, đứa con trai út, đứng phía sau bắt chước: “Ngoan ngoãn mà chịu!”

Nói xong, Cố Lễ còn làm mặt quỷ trêu Cố Tiểu Muội.

So với mẹ mình, Cố Tiểu Muội rõ ràng còn sợ nhị huynh này hơn. Cố Lễ chỉ lớn hơn con bé hai tuổi, nhưng tính tình thì ngang ngược hơn bất kỳ ai. Ngày thường, cậu ta lấy việc bắt nạt Cố Tiểu Muội làm trò vui. Cố Tiểu Muội bị nhị huynh bắt nạt quen rồi, nên chỉ cần nhìn thấy cậu ta là đã sợ run.

Nhìn cả nhà này, Cố Đại Sơn chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Không cứu được, thật sự không cứu được.

Mẹ mìn đã đứng đợi bên ngoài từ lâu, thấy cả nhà họ cãi vã cả buổi mà chẳng đi đến đâu thì không khỏi sốt ruột. Nếu không phải vì thấy cô bé này trông cũng khá, hắn đã chẳng thèm tốn công sức thế này: “Này, rốt cuộc các người có bán hay không? Không bán thì ta đi đây.”

“Bán!” Một tiếng vang lên dứt khoát như chém đinh chặt sắt.

Mọi người nhìn theo hướng giọng nói, hóa ra là vị công tử tú tài này.

Cố Thiệu thực sự đang rất cần tiền.

Lần trước, hắn cá cược thua ba lượng bạc, lại không tiện mở miệng xin cha mẹ, nên cứ kéo dài đến giờ. Mắt thấy hạn trả nợ sắp đến, nếu vẫn không lấy ra được tiền thì chẳng phải sẽ khiến đám bạn kia nghĩ hắn là một kẻ nghèo kiết xác sao? Cố Thiệu không chịu nổi sự mất mặt như vậy.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn. Cố Thiệu ho khan một tiếng, chậm rãi bước lên: “Đưa giấy đây, ta sẽ ký.”

Mẹ mìn biết hắn là tú tài, liền cười hì hì đưa giấy bán thân lên.

Cố Thiệu dù sao cũng là người đọc sách, do đó trong nhà bút mực lúc nào cũng có sẵn. Hắn bảo cha mẹ lấy bút ra, lướt qua giấy bán thân một lượt, thấy không có vấn đề gì, liền cúi xuống định ký tên.

Chữ “Cố Đại Hà” còn chưa viết xong, trong đầu Cố Thiệu đột nhiên lóe lên một cảm giác kỳ lạ.

“Tích tích tích… Hệ thống đang liên kết…”

Loáng thoáng, Cố Thiệu như nghe thấy một giọng nói quái dị không chút cảm xúc, kỳ lạ đến tột cùng.

“Các chi nhanh của hệ thống: Làm ruộng, Buôn bán, Khoa cử. Mời ký chủ tự chọn.”

Khoa cử? Đầu óc hỏng rồi mới đi thi khoa cử! Cố Thiệu còn chưa dứt dòng suy nghĩ, đã cảm thấy đầu đau nhói như thể bị vật nặng đập vào.

Ngay sau đó, cả người hắn đột nhiên ngã ngửa ra sau, trong nháy mắt bất tỉnh nhân sự.

Giọng nói trong đầu vẫn chưa dừng lại: “… Chúc mừng ký chủ đã chọn chi nhánh Khoa cử chấn hưng gia tộc.”

Nhưng Cố Thiệu đã ngất đi nên không kịp nghe được ‘tin vui’ này.

Cú ngã này khiến phu thê Cố Đại Hà hoàn toàn luống cuống. Đặc biệt là Trần Kim Liên, con trai cả là báu vật trong lòng bà ta. Thấy con trai ngất xỉu mà không rõ nguyên nhân, bà ta gào lên: “Thiệu ca nhi, con mà có mệnh hệ gì, bảo mẹ làm sao sống nổi đây!”

Cố Đại Sơn bị tiếng gào của bà ta làm đau hết cả đầu, vội quát lớn: “Gào cái gì? Mau đưa Thiệu ca nhi vào nhà đi!”

“Đúng, đúng…” Trần Kim Liên lúc này mới tỉnh ra, vội đứng dậy đập mạnh vào người Cố Đại Hà: “Còn đứng ngây ra đó làm gì!”

Cố Đại Hà lập tức tỉnh táo, vội vàng cùng anh trai khiêng con trai vào phòng.

Cố Lễ thấy anh cả được đưa vào phòng, cũng nhân lúc hỗn loạn chạy theo. Trần Kim Liên thì vội vã chạy ra ngoài, lao thẳng đến nhà lang trung trong thôn.

Cả sân đầy người nhìn nhau, tất cả đều bị biến cố bất ngờ làm cho ngây ra.

Mẹ mìn cũng chẳng khá hơn.

Đợi hắn kịp phản ứng lại, những người chủ chốt đã chẳng còn ai ở đó. Hắn cầm tờ giấy vẫn chưa được ký xong, cau mày nói: “Rốt cuộc còn bán nữa hay không?”

“Không bán, không bán!” Trương Thị từ phía sau bước ra, “Ngươi từ đâu đến thì về đó đi. Cố gia chúng ta không bán con gái.”

Cố Tiểu Muội ngơ ngác nhìn đại bá nương. Vậy là… con bé không phải bị bán đi nữa sao?

Trương Thị chỉ sinh được hai đứa con trai, nên đối với Cố Tiểu Muội, cô cháu gái nhỏ này, bà thương như con đẻ. Thấy con bé như vậy, bà cũng không đành lòng. Thấy cả nhà kia bây giờ không có ai quan tâm đến Tiểu Muội, Trương Thị tự quyết định đưa con bé về nhà mình ở tạm thời, tiện thể đuổi hết đám người xem náo nhiệt trong sân đi.

Đúng là một đám chỉ biết hóng hớt, vừa nãy còn hứng thú xem nhà người ta bán con gái, giờ con trai người ta ngất xỉu, lại chỉ muốn thò đầu vào phòng nhìn cho rõ. Bộ dạng như vậy thật sự khiến người ta buồn nôn!

Sau khi mọi người bị đuổi đi, sân nhà Cố gia mới yên tĩnh trở lại.

Chẳng bao lâu sau, Trần Kim Liên dẫn lang trung trong thôn về. Ông lang này cũng có chút bản lĩnh, chỉ bắt mạch một lúc đã biết vị tú tài này không có bệnh gì nghiêm trọng.

Ông đưa ngón tay cái ra, đặt vào nhân trung của Cố Thiệu nhấn mạnh một cái.

Trần Kim Liên định ngăn lại, thì nghe con trai khẽ rên một tiếng, rồi từ từ tỉnh lại.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!” Trần Kim Liên mừng rỡ, kéo áo phu quân reo hò.

Cố Thiệu vẫn còn hơi ngơ ngác, hắn nhìn quanh một lượt, mới nhớ ra chuyện vừa xảy ra.

“Cố tú tài, ngươi thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?” Lang trung hỏi.

Cố Thiệu sờ khắp người, ngập ngừng lắc đầu vài cái. Ủa, hình như không có gì bất ổn cả.

Lang trung hỏi thêm vài câu, thấy ánh mắt hắn tỉnh táo, nói chuyện cũng lưu loát, liền biết ngay là không có vấn đề gì. Ông xoay người, viết một đơn thuốc, rồi bảo Cố Đại Hà cầm đi hiệu thuốc trong huyện bốc thuốc.

Cố Đại Hà trịnh trọng nhận lấy.

Lang trung dặn thêm vài câu, rồi cõng hòm thuốc chuẩn bị rời đi. Vị tú tài này quả thật không có chuyện gì, nhưng người không có bệnh lại hay nghi thần nghi quỷ. Thay vì để cả nhà này lo lắng, chi bằng kê đơn thuốc, để họ uống cho yên tâm, cũng đỡ phải tốn lời giải thích. Quả nhiên, cả nhà Cố gia thấy lang trung nhanh chóng làm Cố Thiệu tỉnh lại thì tin tưởng ông không chút nghi ngờ. Trần Kim Liên lập tức chẳng còn keo kiệt, tự mình tiễn lang trung về, còn đưa thêm hơn chục đồng tiền khám.

Sau khi mọi người đi khỏi, căn phòng của Cố Thiệu lập tức yên ắng. Hắn ngơ ngác nhìn căn phòng trống trải, đang định tự an ủi rằng mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác, thì trong đầu đột nhiên lại vang lên một giọng nói.

“Hệ thống 001 đã hoàn tất tải xuống.”

Cố Thiệu trợn tròn mắt, sợ hãi nắm chặt chăn run run hỏi: “Ngươi… ngươi là thứ gì thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play