Có hệ thống không ngừng thúc giục, tốc độ chép sách của Cố Thiệu tiến bộ nhanh đến mức đáng kinh ngạc.

Nhờ phước lành của hệ thống, mấy ngày nay Cố Thiệu đã bị điện giật đến mức tê dại luôn rồi. Những hình phạt như thế giờ đây với hắn chẳng còn là gì nữa. 

Cố Thiệu thậm chí còn nghĩ, đến khi hắn hoàn toàn không còn sợ bị điện giật, đó sẽ là lúc hắn lật ngược thế cờ, trở thành chủ nhân của hệ thống!

Mấy ngày liền chịu đựng sự kìm kẹp, khiến oán khí trong lòng Cố Thiệu chất chứa đến đỉnh điểm.

Hệ thống biết rõ điều này, và hơn nữa, nó đã chuẩn bị sẵn đối sách.

Nói thật mấy ngày qua, hệ thống cũng có cái nhìn mới về Cố Thiệu. Ban đầu, nó nghĩ Cố Thiệu mỗi ngày nhiều nhất chỉ chép được bốn cuốn sách. Nhưng sau đó, nó nhận ra mình đã đánh giá thấp ký chủ của mình.

Con người rốt cuộc vẫn cần bị ép một chút. Không ép thì ai biết được tiềm lực lớn đến đâu? Hệ thống bỗng cảm thấy ký chủ này cũng không hẳn là vô dụng.

Ít nhất thì ngoài việc bị lừa gạt khi đánh cược, Cố Thiệu vẫn có khả năng tự nuôi sống bản thân. Nghĩ vậy, hệ thống đột nhiên cảm thấy hơi hài lòng.

Cố Thiệu mất ba ngày để thoát khỏi khổ hải.

Khi nhận 3500 văn từ tay chưởng quầy, Cố Thiệu bất giác cảm thấy hai mắt cay cay.

Mấy ngày qua, chưởng quầy cũng nhận ra vị tú tài này là người chăm chỉ. Thấy Cố Thiệu suýt khóc, ông không khỏi hỏi thêm: “Có phải trong nhà đang cần tiền gấp? Được rồi, giờ tiền đã nhận đủ, tú tài mau về nhà đi.”

Chuyện cứu người là quan trọng nhất, chưởng quầy nhất thời suy diễn hơi nhiều.

Cố Thiệu lau nước mắt: “Chưởng quầy, ông đúng là người tốt.”

“Tú tài khách sáo rồi.” Chưởng quầy nhếch môi cười. “Chỗ ta còn nhiều sách cần chép lắm. Tú tài nếu rảnh thì cứ đến đây chép sách bất cứ lúc nào.”

Cố Thiệu sợ đến mức tim đập thình thịch, vội vàng nói không cần, rồi vội vã bỏ chạy.

Hắn chỉ có đầu óc bị lừa đá mới quay lại đây chép sách lần nữa.

Ra khỏi tiệm sách, Cố Thiệu lắc lắc túi tiền trong tay. 3500 văn! Trừ số tiền trả nợ ba lượng bạc cho Trâu Thành Vọng, hắn còn dư khoảng 500 văn!

Tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để hắn ăn một bữa ra trò.

Mấy ngày nay sống khổ sở quá, Cố Thiệu đã quên mất cảm giác ăn chơi hưởng lạc là thế nào.

Có lẽ vì nghĩ đến chuyện quá mỹ miều, Cố Thiệu vô thức quên mất sự tồn tại của hệ thống.

Hắn quen đường quen lối tìm đến một tửu lâu, ngồi xuống chưa được bao lâu, một gã sai vặt đã nhảy nhót chạy tới.

Gã sai vặt khá quen mặt với vị Cố tú tài này. Cố Thiệu là khách quen của tửu lâu, thường đi cùng mấy công tử khác. Hôm nay không biết sao lại đi một mình. Biết vị này không thiếu tiền, gã sai vặt cung kính tiến tới: “Cố công tử, ngài muốn gọi món gì?”

Cố Thiệu định nói cứ mang hết món ngon của tửu lâu lên, nhưng bất ngờ, hệ thống trong đầu lại lên tiếng, giọng điệu như phát điên đến nơi.

“Ký chủ, bổn hệ thống khuyên ngươi nên dùng số tiền này chi tiêu cho người nhà.”

Cố Thiệu định cãi lại rằng dựa vào đâu, nhưng lời đến miệng mới nhớ gã sai vặt vẫn đứng bên cạnh.

Hắn nuốt lời định nói, thầm tranh cãi với hệ thống trong lòng: “Đây là tiền ta tự kiếm được, ta muốn xài thế nào thì xài!”

Hắn quyết tâm không để hệ thống thắng. Hôm nay hệ thống càng không cho hắn ăn, hắn càng muốn ăn!

Dù có bị điện giật chết, hắn cũng phải ăn!

Cố Thiệu hạ quyết tâm đấu đến cùng với hệ thống. Hắn đã nhường nhịn quá nhiều rồi, nhưng kết quả chỉ là liên tục khuất phục trước sự ép buộc của hệ thống.

“Không cho ta bán Tiểu Muội, không cho ta vay tiền, giờ còn không cho ta ăn cơm nữa sao?”

Nếu còn ép hắn, hắn sẽ, hắn sẽ…! Cố Thiệu cố nghĩ lời độc ác cả buổi, nhưng không nỡ thốt ra chữ “chết”.

Hệ thống cũng biết hắn không dám, nên khi ký chủ quyết định đến tửu lâu uống rượu, nó mới không nói gì. Nó có thể can thiệp vào những ý nghĩ xấu xa của ký chủ, ép ký chủ tiến lên phía trước, nhưng với những việc không có ảnh hưởng lớn, nó không có quyền can dự. Tuy nhiên, thấy ký chủ định tiêu sạch số tiền mới vào tay, hệ thống không nhịn được nữa.

“Không còn gì để nói chứ gì?” Cố Thiệu thấy hệ thống im lặng thì trong lòng có chút đắc ý.

Hệ thống chậm rãi lên tiếng: “Nếu ký chủ dùng số tiền này cho người nhà, bổn hệ thống sẽ trao thưởng thích đáng.”

“Phần thưởng?!” Cố Thiệu sáng mắt lên. “Phần thưởng gì?”

Hệ thống cố tình úp mở nói: “Đến lúc đó sẽ biết.”

“Nói lời sẽ giữ lời chứ?”

“Đương nhiên.”

Cố Thiệu bị lời nói về phần thưởng của hệ thống khơi dậy tò mò hoàn toàn.

Hắn biết hệ thống này có chút thần thông, nên càng trông đợi vào cái gọi là phần thưởng. So với phần thưởng, một bữa rượu ngon món ăn dường như trở nên kém hấp dẫn hơn hẳn.

Thấy Cố Thiệu chậm chạp không nói, gã sai vặt đứng cạnh cũng mất kiên nhẫn, hỏi lại: “Cố tú tài, ngài đã nghĩ xong muốn gọi món gì chưa?”

Cố Thiệu giật mình đứng dậy: “Ta đột nhiên nhớ ra để quên đồ ở tiệm sách, ta về lấy trước.”

Lời vừa dứt, Cố Thiệu liền nghe thấy một tràng cười vang.

Tiếng cười từ xa đến gần, vài người xuất hiện trước mặt hắn.

“Ai nha, Cố Thiệu, Cố Thiệu, không có tiền mà còn đến tửu lâu làm gì? Nợ ta bạc đến giờ còn chưa trả, còn ở đây giả vờ hào phóng cái gì?”

Người nói là Trâu Thành Vọng, bên cạnh hắn là Trần Phong và Tạ Tuyên, đều là bạn bè ăn chơi hưởng lạc của Cố Thiệu.

Bốn người quen biết nhau nhiều năm, thường xuyên tụ tập nên tình bạn cũng tạm gọi là tốt.

Chỉ có Trâu Thành Vọng gần đây hay gây sự với Cố Thiệu. Lý do chẳng qua là vì trước đây, cô nương mà Trâu Thành Vọng để ý lại thầm thương Cố Thiệu. Biết chuyện này, Trâu Thành Vọng không khỏi bực bội, luôn tìm cách khiến Cố Thiệu khó chịu.

Cố Thiệu không muốn mất mặt trước hắn, liền ngẩng cao đầu nói: “Ai nói ta không có tiền?”

“Có tiền mà còn trốn tránh cái gì?”

“Ngươi chờ đó.” Cố Thiệu lôi túi tiền ra, lấy 500 văn giữ lại, rồi ném toàn bộ số còn lại cho Trâu Thành Vọng. “Trả lại ngươi, giờ chúng ta đã hoàn toàn thanh toán xong!”

Trâu Thành Vọng cầm túi tiền, không giấu nổi khó tin nhìn Cố Thiệu: “Ngươi lấy bạc ở đâu ra?”

“Chuyện này không cần ngươi quản. Chẳng lẽ ta lấy tiền từ nhà, còn phải báo cáo từng đồng với Trâu đại thiếu gia sao?”

“Ngươi!” Trâu Thành Vọng tức nghẹn họng.

Trần Phong lén lút tiến lại, kéo tay áo Cố Thiệu: “Nói thật đi, muội muội nhà ngươi có phải đã bán cho Lý gia rồi không?”

Cố Thiệu cau mày: “Không bán!”

“Sao lại không bán?” Trần Phong tròn mắt. “Chẳng phải đã nói là sẽ bán sao? Lý gia bây giờ đang gấp rút cần người, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy.”

Cố Thiệu vốn đã khổ sở vì chuyện muội muội mà bị hệ thống hành hạ đủ đường. Giờ nghe Trần Phong nhắc lại, hắn lập tức bực bội: “Thôi đi, ngươi thích bán thế sao không tự bán mình cho Lý gia luôn đi?”

Trần Phong cười gượng đáp: “Ta cũng muốn bán chứ, nhưng người ta không nhận, ta biết làm sao?”

Cố Thiệu đột nhiên cảm thấy Trần Phong hôm nay thật sự đáng ghét, cũng không buồn đôi co với họ nữa. Hắn lách qua ba người, vung tay áo rời khỏi tửu lâu.

“Chậc, đúng là…” Nhìn bóng lưng Cố Thiệu càng lúc càng xa, ánh mắt Trần Phong hơi lóe lên, trong lòng thoáng qua vài mưu tính.

Bên kia, Trâu Thành Vọng lại không nghĩ nhiều. Ba lượng bạc đã vào tay, người đáng ghét cũng đi rồi, tâm trạng hắn dần trở nên sáng sủa. Hắn gọi hai người còn lại ngồi xuống, hôm nay hắn sẽ chiêu đãi một bữa.

Cố Thiệu bước đi trên đường cái.

Đi được một lúc, hắn mới chậm rãi nhận ra, từ lúc gặp ba người kia, hệ thống không còn lên tiếng nữa.

Hắn khẽ gọi trong đầu: “Hệ thống đâu rồi?”

Hệ thống lấy lại tinh thần: “Ký chủ, sau này ngươi nên ít qua lại với ba người đó thì hơn.”

Cố Thiệu ngẩn ra: “Vì sao?”

Hắn chỉ có ba người bạn này. Chẳng qua tại cha mẹ sinh hắn ra quá tuấn tú, vừa có tài năng lẫn vóc dáng, khiến bạn học trong tư thục không có ai muốn nói chuyện với hắn.

Không còn cách nào, Cố Thiệu đành qua lại với Trần Phong và đám người kia.

Hệ thống lần đầu tiên bày tỏ sự xem thường với người ngoài: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng!”

Cố Thiệu sáng mắt lên: “Gần đèn thì sáng? Ý là nói ta đúng không?”

Hệ thống: “… Hừ.”

Nó quả nhiên không nên kỳ vọng quá nhiều vào đầu óc của ký chủ.

Dọc đường, hệ thống không nói thêm gì nữa. Cố Thiệu vốn định hỏi xem nên mua gì mang về nhà, nhưng hệ thống im lặng, hắn cũng thấy không còn hứng thú. Hỏi ý kiến hệ thống chẳng qua là để lấy lòng, vì hệ thống đã hứa cho hắn một phần thưởng.

Nhưng hôm nay hệ thống không nói, Cố Thiệu cũng không buồn dây dưa thêm. Chẳng phải chỉ là mua đồ cho người nhà thôi sao? Chuyện nhỏ này làm sao làm khó được hắn?

Nửa ngày sau, Cố Thiệu chọn đúng giờ cơm chiều để về nhà.

Trong Cố gia, Cố Thiệu đi bao lâu, thì Cố Đại Hà và Trần Kim Liên nhớ hắn bấy lâu.

Họ xót con trai lớn quá.

Đáng thương thay, con trai họ bây giờ thân thể còn chưa khỏe hẳn, vậy mà đã vội vàng đến tiệm sách, dốc lòng dốc sức đọc sách. Con trai nói đúng, nó khổ cực, cố gắng như vậy đều là vì cả Cố gia!

Hai phu thê liền bị cảm động đến mức không kìm được rưng rưng.

Chắc hẳn nhắc mãi như vậy có tác dụng, không bao lâu sau, hai người nghe thấy tiếng Cố Lễ hét to ngoài sân, báo rằng Cố Thiệu đã về.

Mắt hai phu thê lập tức sáng lên, vội vàng chạy ra. Quả nhiên, vừa ra cửa, họ thấy Cố Thiệu đứng ngoài sân, tay xách một bọc đồ lớn.

“Con trai của ta mệt chết rồi phải không?” Trần Kim Liên vội vàng đỡ lấy bọc đồ từ tay Cố Thiệu, đón con vào nhà.

Cố Tiểu Muội đang quét sân, thấy đại ca về cũng lẽo đẽo theo sau Cố Lễ, bước vào nhà chính.

Vừa vào cửa đã nghe tiếng Trần Kim Liên kinh ngạc thốt lên: “Sao con mua nhiều đồ thế này?”

Cố Thiệu trầm ngâm một lát, hơi ngượng ngùng nói: “Mấy ngày ở tiệm sách, con đọc nhiều sách, lại chép được vài cuốn kiếm được chút tiền. Con nghĩ đã lâu rồi không mua gì cho người nhà. Mỗi lần đi học lại đều khiến cha mẹ tốn kém, trong lòng con thật sự không nỡ.”

Cố Thiệu đưa bọc vải cho mẹ: “Con kiếm không nhiều, chỉ đủ mua non nửa thất vải này, để cha mẹ may một bộ áo lót.”

“Cái này…” Trần Kim Liên ôm lấy tấm vải, cảm động đến rơi nước mắt. “Con ta thật hiếu thảo mà.”

Cố Đại Hà cũng thấy ấm lòng. Đại ca của ông lúc nào cũng bảo ông nuông chiều lão đại quá mức, lời nói ra nói vào đều tỏ ý bất mãn với Cố Thiệu. Lúc đầu nghe những lời đó, Cố Đại Hà dù không thoải mái cũng không biết phản bác thế nào. Nhưng giờ đây, vuốt tấm vải nửa thất, lòng Cố Đại Hà bỗng trào dâng tự tin.

Lần tới, ông nhất định sẽ mặc bộ y phục này, đi gặp đại ca để dằn mặt!

Bên kia, Cố Thiệu nhìn hai đứa nhỏ ghé sát mép bàn, thì mở hộp điểm tâm ra.

Cố Lễ “oa” lên một tiếng, hai mắt sáng rực.

“Ăn đi.” Cố Thiệu đưa cho mỗi đứa một cái, rồi đẩy hộp điểm tâm qua cho Trần Kim Liên. “Còn lại mẹ cất cho cha mẹ.”

Trần Kim Liên liếc Cố Thiệu: “Con đúng là, không làm chủ nhà thì không biết củi gạo đắt đỏ. Thứ đắt đỏ thế này, chúng ta làm sao ăn nổi? Lần sau đừng tiêu hoang thế nữa. Trong nhà ai mà chẳng biết con hiếu thảo, nhưng hiếu thảo cũng phải tiết kiệm chút.”

“Mẹ yên tâm, sẽ không có lần sau đâu.” Cố Thiệu thành thật đáp.

Trần Kim Liên lại nghĩ con trai mình không thể tốt hơn. Xem đi, để mẹ yên tâm, nó còn nói trái lương tâm như vậy.

Trong hai đứa nhỏ, Cố Lễ đã nuốt chửng miếng điểm tâm xong, đến giờ vẫn còn chép miệng, tận hưởng dư vị ngọt ngào trong miệng.

Cố tiểu muội thì không như nó. Miếng điểm tâm thơm mềm là thứ nó chưa từng thấy bao giờ.

Nó cắn từng miếng nhỏ, nhấm nháp cẩn thận, chỉ mong ăn được mãi mãi. Đại ca thật sự khác trước rồi, Cố Tiểu Muội vui vẻ nghĩ. Nếu cứ thế này, chẳng phải nó sẽ sớm có một đại ca tốt sao?

Cố Tiểu Muội không dám chắc chắn, nhưng nó lại thầm nuôi khao khát và chờ mong.

Chia quà xong, Cố Thiệu liền đóng cửa phòng, gấp gáp gọi hệ thống trong đầu: “Phần thưởng! Phần thưởng của ta đâu!”

Hắn sợ hệ thống quên mất chuyện này.

Hệ thống am hiểu đạo lý nông sâu, không cần hắn nhắc nhiều, nó lập tức đáp: “Đã phát tập chữ mẫu ’Nhất luyện tức thông’, xin ký chủ kiểm tra và nhận quà.”

Cố Thiệu nhất thời chỉ thấy hoa mắt, rồi trên bàn trống không bất ngờ xuất hiện mấy chục cuốn chữ mẫu.

Chữ mẫu?! Đây là cái quỷ gì? Chẳng lẽ hắn chịu tra tấn chưa đủ sao?

Cố Thiệu im lặng, một lát sau, hắn nheo mắt nói: “Hệ thống, cái gọi là phần thưởng của ngươi đây sao?”

Hệ thống ưỡn ngực: “Nét chữ như người, ký chủ sau này sẽ đi con đường khoa cử làm rạng danh gia tộc, không luyện chữ thì làm sao tỏa sáng được?”

Cố Thiệu nổi giận: “Ai bảo ngươi là ta muốn luyện chữ? Ai bảo ngươi là ta muốn thi khoa cử?”

Hắn không muốn để người khác tự tiện quyết định cuộc đời mình.

Hệ thống chậm rãi dẫn dắt: “Đây đều là chữ mẫu của các danh nhân xưa nay, luyện một lần là thông suốt luôn.”

Cố Thiệu cười lạnh: “Muốn luyện thì ngươi tự đi mà luyện, ta không luyện.”

Đọc sách đã khổ rồi, luyện chữ lại còn mệt hơn, hắn việc gì phải làm khó mình chứ?

Dù sao hắn đã có danh hiệu tú tài. Dù sống bằng tiền dành dụm, dù dựa vào cha mẹ nuôi dưỡng, cả đời này hắn cũng không phải lo lắng gì.

Cố Thiệu khinh bỉ nhìn đống chữ mẫu nói: “Ném đi, ta không cần.”

Giọng hệ thống dần trở nên nghiêm trọng: “Ký chủ đã quyết định rồi sao?”

“Quyết định rồi!” Cố Thiệu đáp đầy dứt khoát.

“Tốt lắm!” Hệ thống khẽ cười một tiếng.

Cố Thiệu lập tức lùi lại, hoảng sợ nói: “Ngươi… ngươi định làm gì?”

“Ta cảnh cáo ngươi, đừng manh động, đừng động… Ááá!!! Ta luyện, ta luyện được chưa!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play