Cố Lễ và Cố Tiểu Muội đứng bên mép giường trơ mắt nhìn đại ca lúc thì lăn lộn, lúc lại kéo chăn, miệng còn lẩm bẩm gì đó không rõ.

Cố Lễ nhìn một lúc rồi đột nhiên “oa” một tiếng bật khóc, nước mũi chảy dài, lộc cộc chạy ra chỗ cha mình, vừa chạy vừa gào lên: “Cha ơi, không xong rồi, đại ca ngốc rồi, đại ca ngốc rồi! Cha mau vào xem đi!”

Giọng nó cao vút, kêu đến xé lòng như thể Cố Thiệu không phải ngốc mà là chết rồi vậy. Tiếng kêu này làm Cố Thiệu đau hết cả đầu.

Cố Đại Hà đang sắc thuốc trong bếp, nghe thấy vậy thì hoảng đến mức bỏ cả thuốc, vội xoa tay chạy vào phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Cố Tiểu Muội và Cố Thiệu.

Cố Tiểu Muội đứng nép ở một bên, hơi sợ hãi nhìn Cố Thiệu trên giường. Cố Đại Hà nhìn theo, thấy hắn con trai quý giá của mình nằm đó ôm chặt bụng, mặt mày nhăn nhó.

Ông khẽ gõ vào đầu Cố Lễ một cái, tức giận nói: “Mày gào cái gì mà gào!”

Cố Lễ xoa đầu: “Nhưng vừa nãy đại ca rõ ràng là ngốc rồi, nói gì mà bọn con nghe không hiểu, đúng không Tiểu Muội?”

Cố Tiểu Muội nghe Cố Lễ nhắc đến mình thì rụt rè gật đầu.

Đại ca đúng là trông không bình thường chút nào.

Cố Đại Hà không tin, vội bước lên vỗ vỗ con trai, hạ giọng hỏi: “Thiệu ca nhi, con vẫn không khỏe à?”

Cố Thiệu yếu ớt hừ hừ hai tiếng.

Chẳng phải chỉ là không khỏe thôi đâu, hắn suýt nữa đau đến chết rồi đây! Nhưng chuyện này chẳng thể nói với ai, kể cả cha mình. Thứ nhất là quá mất mặt. Thứ hai, nói ra có khi người ta cũng không tin, thậm chí còn nghĩ rằng hắn thật sự bị ngốc luôn. Nhưng nếu họ tin, thì hắn lại tiêu đời. Dù có danh tú tài, nhưng nếu chuyện này lan ra, hắn chắc chắn sẽ bị người ta cười chết.

“Cha, con không sao đâu, chỉ là hơi đau một chút thôi,” Cố Thiệu đáp.

“Đau ở đâu?”

“Chỗ nào cũng đau.” Mắt Cố Thiệu long lanh nước, chưa bao giờ hắn phải chịu khổ sở thế này.

Cố Đại Hà lo đến mức đi qua đi lại: “Sao lại đau được chứ?”

Cố Thiệu ngẫm nghĩ, ánh mắt đầy bi thương: “Chắc là do học hành bận rộn, làm thân thể mệt mỏi quá.”

“…” Hệ thống nghe mà khóe miệng giật giật. Nó từng thấy người vô liêm sỉ, nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ đến mức này.

Cải tạo ký chủ đúng là gánh nặng đường dài mà!

Cố Thiệu từ nhỏ đã lớn lên khôi ngô, chẳng giống trẻ con nông thôn chút nào. Chưa kể Cố Đại Hà và Trần Kim Liên luôn cưng chiều hắn như báu vật. Sau này, Cố Thiệu không muốn làm ruộng, mà nói muốn đọc sách, thi cử nhân, đỗ tiến sĩ. Vợ chồng Cố Đại Hà không chút nghi ngờ, vội vàng tìm thầy rồi gửi hắn vào trường tư thục.

Nhưng khi học hành, Cố Thiệu mới nhận ra mình không phải loại người có tài. Không phải hắn không hiểu, mà là không có đủ kiên nhẫn, cũng không muốn tự ép mình khổ sở. May mà… giờ đây Cố Thiệu đã đỗ tú tài.

Ở vùng quê này, có danh tú tài là đủ lắm rồi. Cố Thiệu không thấy cần thiết phải thi tiếp lên cao nữa. Dĩ nhiên, sách vẫn phải đọc, vì hắn không muốn làm ruộng hay bận tâm về chuyện kiếm tiền.

Lúc này, thấy Cố Thiệu trông như không sống nổi, Cố Đại Hà sợ hãi đến mức môi run run: “Vậy… vậy phải làm sao đây? Hay là cha đưa con lên y quán trong huyện nhé?”

Cố Thiệu vội xua tay.

Bệnh này của hắn dù thần y đến cũng không cứu nổi. Cố Thiệu sờ bụng, cơn đau đến nhanh mà đi cũng nhanh, vừa tra tấn cơ thể, vừa hành hạ tinh thần hắn. Hết đau xong, Cố Thiệu lại thấy đói.

Bụng hắn liền réo lên hai tiếng.

“Sao thế, còn đau à?” Cố Đại Hà thấy con sờ bụng thì lo lắng quá đỗi, “Cha đã bảo phải đi y quán mà.”

“Không sao đâu, đi y quán tốn tiền lắm. Đau có chút thế này, con chịu được,” Cố Thiệu đáp.

Cố Đại Hà nghe mà xót xa trong lòng.

Cố Thiệu liếc nhìn sắc mặt cha, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Mà… Cha ơi, trong nhà mình còn mấy con gà đúng không?”

Cố Đại Hà ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ý con trai, “Có, có! Con chờ đấy, cha đi làm thịt một con gà, nấu canh cho con uống.”

Cố Thiệu chép miệng, muốn nói hầm canh thì nhạt nhẽo quá, nhưng với tình trạng hiện giờ, hắn đành ngoan ngoãn uống canh vậy.

Cố Đại Hà hỏi thêm vài câu, xác định con trai thực sự đỡ hơn, không cần lên y quán, rồi mới vui vẻ chạy ra ngoài làm thịt gà.

Sau khi Cố Đại Hà đi, trong phòng liền chỉ còn hai đứa nhỏ.

Cố Lễ nằm bò trên giường Cố Thiệu, chống cằm nhìn ca ca. Nghĩ đến thịt gà, Cố Lễ thèm đến mức nước miếng suýt chảy cả ra. Nhà họ tuy ưu tiên đồ ngon cho đại ca và nó, nhưng điều kiện trong nhà không thể so với nhà đại bá, nên món ngon thế này nói thực hiếm lắm.

“Đại ca, lát nữa đệ có thể xin một cái đùi gà được không?”

Cố Thiệu tiếc lắm. Nhưng làm đại ca, hắn chẳng thể nói thẳng ra, “Lễ ca nhi à…”

“Dạ!” Cố Lễ đáp vang đầy mong chờ.

Cố Thiệu nhếch môi bắt bẻ: “Đệ béo quá rồi, ăn nhiều thịt không tốt đâu. Đệ đâu như ta, đã đính hôn, lại còn đỗ tú tài. Đệ béo thế này mà còn ăn nhiều, sau này không tìm được thê tử, rồi sống cô độc cả đời thì khổ.”

Lời này như đâm vào tim Cố Lễ, khiến nó buồn đến mức nước mắt suýt rơi.

Nó không muốn sống mà không tìm được vợ!

“Ngoan, đừng khóc. Ta nói thế cũng là vì tốt cho đệ,” Cố Thiệu lại giáng thêm một đòn.

Cố Lễ lau nước mũi, chẳng chút lưu luyến chạy ngay ra ngoài.

Hệ thống suýt nữa bị cảnh huynh tâng đệ đỡ  này làm cảm động đến chết. Dù nó không lên tiếng can thiệp, nó vẫn thấy cả nhà Cố gia, trừ Cố Tiểu Muội thì đều là cực phẩm, thực sự đều cần được cải tạo hết. Thấy ký chủ dạy dỗ đệ đệ một chút, hệ thống cũng vui vẻ không can thiệp.

Dù sao thằng nhóc này đúng là cần được dạy dỗ.

Chẳng bao lâu sau, Trần Kim Liên cũng từ ngoài về.

Nghe Cố Đại Hà kể chuyện con trai bị đau, bà ta lại không yên tâm, vào phòng nhìn một lượt. Thấy con trai trông không có vẻ gì nghiêm trọng, bà ta mới yên lòng đi ra. Lúc đó, Cố Đại Hà đã làm sạch con gà.

Trần Kim Liên không chút xót mà cho cả con gà vào nồi. Con trai bà vì đọc sách mà ốm yếu, không bồi bổ tử tế thì sao thành tài được?

Cố Đại Hà và Trần Kim Liên dù bất công đến đâu thì vẫn là những người chăm chỉ, tay chân lanh lẹ. Chẳng bao lâu sau, họ đã chuẩn bị xong bữa trưa, dọn lên bàn ăn.

Cố Thiệu kéo theo thân thể mệt mỏi, chậm rãi bước ra.

Thế nhưng, hai phu thê chẳng những không trách hắn, mà còn càng thêm xót xa: “Thiệu ca nhi, sao con lại xuống giường rồi? Chẳng phải mẹ bảo lát nữa sẽ mang cơm qua cho con ăn sao?”

Cố Thiệu sờ sờ mũi, ngượng ngùng vì không thể nói rằng mình ra đây vì muốn độc chiếm hai cái đùi gà.

Bên ngoài có Cố Lễ, thằng nhóc như hổ rình mồi khiến hắn không yên tâm, sợ cha mẹ sẽ bị nó làm lung lay. Vì thế, hắn đành ủy khuất bản thân, ra đây ăn cùng.

“Không sao đâu,” Cố Thiệu ho khan một tiếng, giả vờ yếu ớt, “Con cũng lớn rồi, chưa từng phụng dưỡng cha mẹ được ngày nào, sao dám để mẹ phải hầu hạ con?”

Câu nói ấm áp này khiến Trần Kim Liên càng cảm thấy con trai mình ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

“Cái này thì có gì, mẹ chăm sóc con là chuyện đương nhiên,” Trần Kim Liên vừa nói vừa ấn con trai ngồi xuống ghế, không cho hắn đứng lâu. Bà ta gắp hai cái đùi gà và vài miếng thịt gà vào bát hắn, múc đầy một bát canh nóng hổi.

Cố Lễ nhìn hai cái đùi gà to thì bụng sôi lên vì ganh tị. Nếu đại ca không ở nhà, hai cái đùi này chắc chắn sẽ thuộc về nó!

Cố Tiểu Muội ngồi ở góc bàn, đầu chẳng dám ngẩng lên. Vì nó biết, dù có nhìn thế nào, nó cũng chẳng được ăn thịt.

Không nhìn thì sẽ không thèm. Ừ, cứ như vậy đi, Cố Tiểu Muội thầm an ủi mình.

Cố Thiệu nhìn chằm chằm thức ăn trong bát, rồi nhếch môi, giả vờ từ chối: “Cha mẹ ăn trước đi.”

“Con ăn đi, con ăn đi. Cha mẹ không thích ăn mấy thứ này,” phu thê Cố Đại Hà vội vàng từ chối.

Cố Thiệu thở dài, đành bất đắc dĩ nhận lấy hai cái đùi gà.

Đũa vừa kẹp một cái đùi đưa lên miệng, định ăn ngon lành, thì trong đầu lại vang lên tiếng cảnh báo.

Cố Thiệu lập tức khựng lại.

“Tích! Phát hiện ký chủ có hành vi ích kỷ, dối trá. Xin ký chủ ghi nhớ đức hạnh kính già yêu trẻ, học cách chia sẻ đi.”

Hai cái đùi gà cho năm người thì chia sẻ cái gì chứ?! Đồ đã đến miệng rồi, Cố Thiệu sao nỡ chia cho người khác.

Gan to bằng trời, hắn tức thì quên luôn uy lực của hệ thống, làm như không nghe thấy gì mà tiếp tục định ăn.

“Khởi động trừng phạt cấp một.” Hệ thống nhất thời cảm thấy bị xem thường, liền hung hăng giật điện một cái.

Ngón tay Cố Thiệu tê rần, đôi đũa trên tay rơi xuống đất.

“Ngươi rốt cuộc muốn gì đây?!” Mọi người trên bàn đều nhìn sang, Cố Thiệu khóc không ra nước mắt, hắn nhặt đũa lên, làm như chẳng có gì xảy ra, nhưng trong đầu lại thầm chất vấn hệ thống.

Hắn chỉ muốn ăn một miếng thịt thôi mà! Sao ngay cả chuyện này cũng bị nó cản trở? Hắn đã gây thù chuốc oán với ai chứ?

Hệ thống lạnh lùng vô tình đáp: “Xin ký chủ học cách chia sẻ.”

“Trên bàn có đến năm người!” Cố Thiệu nhấn mạnh.

Hệ thống: “Đây không phải lý do để ký chủ độc chiếm đùi gà. Xin ký chủ phân chia hợp lý.”

“Chẳng lẽ không thể nương tay một chút sao?”

“Trừng phạt cấp hai sắp khởi động…”

“Đừng, đừng!” Cố Thiệu thực sự sợ nó rồi.

Hắn liếc nhìn mọi người trên bàn, lưu luyến nhìn cái đùi gà trong bát, cuối cùng, nỗi sợ bị trừng phạt đã chiến thắng. Giữ mạng dẫu sao vẫn quan trọng hơn, Cố Thiệu cắn răng, gắp hai cái đùi gà đưa cho Cố Đại Hà và Trần Kim Liên.

Phu thê hai người nhìn nhau, rồi quay sang Cố Thiệu: “Con à, cha mẹ thật sự không ăn đâu.”

Nói rồi, họ còn định gắp đùi gà trả lại.

Cố Thiệu đau lòng từ chối, cứ sợ họ trả lại thật: “Cha mẹ, đây là lòng hiếu thảo của con, cha mẹ đừng từ chối. Vả lại, con đang bệnh nên ăn đồ thanh đạm thôi, đùi gà này con thực sự không thưởng thức nổi.”

Phu thê Cố Đại Hà chỉ nghe lọt nửa câu đầu, nhất thời vừa cảm động vừa xót xa. Thấy vẻ “kiên định” của con trai, họ mới nhận lấy hai cái đùi gà.

Trần Kim Liên lần đầu được ăn đùi gà. Đùi gà do con trai hiếu kính, dù là sơn hào hải vị cũng chẳng sánh bằng. Bà ta xúc động, cảm thấy công sức nuôi con trai quả là không  hề uổng phí.

Thiệu ca nhi nhà bà đúng là hiếu thảo quá!

Mất hai cái đùi gà, Cố Thiệu đau lòng xót xa một trận. Dù sao trong bát vẫn còn vài miếng thịt ngon, có còn hơn không. Hắn đang định gắp ăn, thì lại nghe tiếng báo động đáng sợ.

“Xin ký chủ tiếp tục phát huy tinh thần chia sẻ, đem cho đệ đệ muội muội đi.”

Cố Thiệu nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh… hắn chỉ cảm thấy tim mình như đang rỉ máu. Cha mẹ đã hại hắn rồi, sao không chỉ sinh mỗi mình hắn thôi chứ?

Cố Tiểu Muội như cảm nhận được ánh mắt từ đại ca, nó ngẩng đầu đầy nghi hoặc. Nhưng vừa ngẩng lên, nó suýt bị dọa chết.

Sắc mặt đại ca… quá đỗi dữ tợn! Cố Tiểu Muội sợ hãi vội cúi đầu xuống.

Chẳng bao lâu sau, Cố Tiểu Muội nghe đại ca như khóc rống, rên lên một tiếng. Ngay sau đó, trong bát nó xuất hiện hai miếng thịt.

Cố Tiểu Muội ngây người.

Cố Thiệu chia một nửa thịt trong bát cho đệ đệ và muội muội: “Ngoan, ăn đi, ca ca không đói.”

Hắn bị điện doạ sợ cho chẳng dám phản kháng. May mà còn có canh để húp, Cố Thiệu bất chấp tất cả mà nghĩ như vậy.

Trần Kim Liên không vui nói: “Con bé lỗ vốn này, ăn nhiều thịt như thế để làm gì?”

Cố Thiệu không biết phải giải thích làm sao, đành làm bộ yêu thương tiểu muội: “Dù sao cũng là muội muội con, cả nhà là một thể thống nhất. Ngoài hiếu kính cha mẹ, con chỉ có thể thương yêu tụi nó thôi.”

Trần Kim Liên cảm thấy con trai đúng là đọc sách đến ngốc rồi.

Cho con trai út thì bà ta không phản đối, nhưng con bé lỗ vốn này, bà ta nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt. Không tiện nói con trai, bà ta quay sang hậm hực với Cố Tiểu Muội: “Nghe đại ca mày nói chưa? Đại ca mày thương mày như thế, sau này mày phải làm trâu làm ngựa cho nó. Nếu bất kính với đại ca, ông trời cũng không tha cho mày!”

Cố Tiểu Muội đã quen bị mẹ mắng. Nhưng lời đại ca nói lại khiến lòng nó dậy sóng. Ngửi mùi thịt trong bát, nó bỗng nhiên muốn khóc.

Cố Thiệu đang đau lòng, thì thấy tiểu muội lén nhìn mình.

Vẫn như mọi khi, đôi mắt nó đỏ hoe, sợ hãi, yếu ớt như một đứa trẻ bị bỏ rơi đáng thương. Nhưng lần này có khác, nó cẩn thận nhìn hắn, trong mắt như có ánh sáng khác lạ.

Cố Thiệu thoáng khựng lại. Đây là… tiểu muội của hắn sao?

Tiểu muội đã cướp thịt gà của hắn.

Cố Thiệu thầm nhắc nhở chính mình: Không được mềm lòng! Mềm lòng nữa thì lần sau lại phải chia cho nó!

Đây nhất định là âm mưu, hắn sẽ không bị mắc bẫy đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play