Hệ thống nghe Cố Thiệu hỏi liền phát ra một giọng nói máy móc vô cảm, lạnh lùng: “001 không phải là đồ vật, mà là Hệ thống cải tạo tra nam của Tấn Giang.”
Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng Cố Thiệu không hiểu nổi một chữ nào.
Tuy nhiên, hắn biết rõ thứ gọi là hệ thống không hiểu sao lại chui vào người mình này, chắc chắn không phải là thứ gì tốt lành.
Tuy người xưa nói không bàn chuyện ma quái loạn thần, nhưng hôm nay, thứ quỷ dị này đã bám vào người hắn, hắn càng nghĩ càng thấy rợn người. Cố Thiệu liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai liền hạ thấp giọng, nhỏ giọng hỏi: “Ta mặc kệ ngươi là thứ gì, lập tức cút ra khỏi người ta ngay!”
Hệ thống không ngờ ký chủ tra nam này lại kiêu ngạo đến vậy, nhất thời cũng có chút bực bội: “Ký chủ chưa hoàn thành cải tạo thì 001 không thể tháo dỡ được.”
Chưa ra quân mà đã bại, làm sao nó có thể rút lui được chứ?
“Ai cần ngươi cải tạo? Ta đang yên đang lành cơ mà, không cần ngươi phải bận tâm!” Cố Thiệu nổi giận, “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không ngoan ngoãn rời khỏi người ta, ta sẽ tìm một vị cao tăng đến thu phục ngươi!”
Hắn trừng mắt, phong độ thường ngày lập tức mất sạch, chẳng còn vẻ vân đạm phong khinh như mọi khi.
Hệ thống chỉ cười lạnh một tiếng.
Cố Thiệu có thể cảm nhận được sự khinh miệt tràn đầy trong tiếng cười đó, hắn tức đến mức thẹn quá hóa giận: “Ngươi cứ chờ đấy, sớm muộn gì ta cũng khiến ngươi phải ngoan ngoãn cút đi!”
Hệ thống bỗng dưng im bặt.
Cố Thiệu còn tưởng nó định làm gì mình, không ngờ nó đột nhiên không còn động tĩnh nữa.
“… Hệ, hệ thống?” Cố Thiệu lẩm nhẩm cái tên kỳ lạ này, chắc chắn rằng hắn chưa từng thấy trong sách vở hay nghe ai nhắc đến bao giờ.
Nhưng không ai đáp lại hắn.
“Đừng tưởng trốn đi là ta không biết ngươi đang ở đâu!” Cố Thiệu ngoài mạnh trong yếu gào lên vài tiếng, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Tuy nhiên, Cố Thiệu biết chắc chắn thứ quái dị đó chưa thật sự rời đi. Hắn vừa tức giận vừa lo lắng, nhất thời không biết làm sao, cứ thế nắm tóc đến mức rụng mất vài sợi, đau đến mức nhe răng nhăn mặt.
Thứ quỷ quái gì thế này, không hiểu sao lại bám vào người hắn, chẳng biết là có ý đồ gì. Dù Cố Thiệu không làm chuyện gì tốt lành, nhưng hắn tự nhận mình không phải người xấu, càng chưa làm điều gì trái với lương tâm. Sao thứ này lại cố tình tìm đến hắn chứ?
Càng nghĩ, Cố Thiệu càng thấy sợ hãi. Đúng lúc không biết phải làm sao, một bóng người nhỏ bé đột nhiên lẻn vào từ ngoài cửa, rón rén đi đến sau tấm mành.
Cố Thiệu vốn đã nghi thần nghi quỷ, thấy bóng đen sau tấm mành thì suýt nữa bị dọa đến hồn bay phách lạc.
Đợi đến khi nhìn rõ, hắn mới nhận ra đó là đệ đệ mình.
Cố Thiệu lập tức lấy lại vẻ nghiêm chỉnh, giữ uy tín của một người huynh trưởng quát lớn: “Lén lút trốn ở đó làm gì? Mau vào đây!”
“Hì hì.” Cố Lễ vui vẻ bước ra từ sau tấm mành, nhảy nhót đến trước giường Cố Thiệu, “Đệ đến xem huynh thế nào.”
“Ta khỏe lắm, có thể thế nào chứ?” Cố Thiệu đáp lại, rồi xốc chăn bước xuống giường.
Cố Lễ ngoan ngoãn đi theo sau, cùng hắn ra khỏi phòng.
Từ nhỏ, Cố Lễ đã sùng bái huynh trưởng, cảm thấy huynh ấy cái gì cũng làm được, dù không cần cố gắng cũng đỗ được tú tài. Sau này, nó lấy huynh trưởng làm tấm gương, nghĩ rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ đỗ tú tài.
Hai anh em ra ngoài thì thấy Cố Đại Hà đã cầm thuốc từ ngoài về.
Tuy lang trung bảo phải đến tiệm thuốc trong huyện mua, nhưng Cố Đại Hà nhờ người xem đơn thuốc, thấy đều là các vị thuốc bình thường, và trong núi đều có, nhà thường dân cũng hay trữ sẵn, nên ông ta qua nhà huynh trưởng lấy ít thuốc về.
Cố Đại Hà trở về, tiện thể dẫn cả Cố Tiểu Muội về nhà.
Cố Thiệu vừa thấy muội muội thì lập tức nhớ đến việc hôm nay định làm nhưng chưa xong, trong lòng thầm tiếc nuối vô cùng.
“Mẹ mìn đi rồi à?”
“Đi rồi, sáng sớm đã đi.” Cố Đại Hà càu nhàu một câu. Vừa rồi, khi qua nhà đại ca, không ngoài dự đoán, ông ta lại bị mắng một trận.
Cố Đại Hà cảm thấy mình oan ức lắm.
Khi Cố Tiểu Muội nghe họ nhắc đến từ mẹ mìn, cơ thể nhỏ bé không nhịn được run lên, chỉ muốn co rúm lại.
Cố Thiệu nhận ra sự bất an của muội muội. Không được, lần này tiểu muội đi làm nha hoàn, nếu không sửa được cái tính này, sau này làm sao hầu hạ được tiểu thư nhà Lý gia?
Cố Thiệu sờ soạng trên người, cuối cùng lấy từ tay áo ra một viên kẹo mạch nha: “Tiểu Muội, lại đây.”
Cố Tiểu Muội rụt người lùi lại.
Cố Thiệu khựng lại, tay phải lơ lửng giữa không trung đầy ngượng ngùng.
Cố Đại Hà thấy con gái không nể mặt con trai thì lập tức nổi giận: “Không nghe thấy sao? Đại ca con bảo con qua đó!”
Cố Tiểu Muội bị giọng lớn của cha làm giật nảy mình, nước mắt lập tức trào ra, chậm rãi bước đến trước mặt Cố Thiệu. Con bé nhỏ gầy còn chưa cao tới đùi Cố Thiệu. Đứng trước mặt huynh trưởng, nó phải ngẩng đầu thật cao mới nhìn được khuôn mặt của huynh trưởng.
Trẻ con thường thích người trông đẹp đẽ, huống chi người đẹp này lại là đại ca ruột của mình.
Trước đây, Cố Tiểu Muội thích nhất là Cố Thiệu, vì đại ca không bao giờ cau có với nó như cha mẹ, cũng không như Cố Lễ, lúc nào cũng bày trò bắt nạt. Nhưng người huynh trưởng đối xử tốt nhất với nó lại định bán nó đi.
Cố Tiểu Muội lập tức cảm thấy Cố Thiệu đáng sợ vô cùng.
Cố Thiệu không nhận ra sự thay đổi trong lòng muội muội. Hắn đưa viên kẹo mạch nha vào tay con bé: “Ăn đi.”
Cố Tiểu Muội ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn.
Cố Lễ ở bên cạnh đã la ầm ĩ lên: “Đại ca sao lại cho nó?”
Nói xong, nó còn hung hăng trừng Cố Tiểu Muội một cái. Cố Lễ là tiểu bá vương của Cố gia, lại được cha mẹ nuông chiều, nên cũng học theo họ, đối xử với Cố Tiểu Muội tệ bạc hết mức.
Cố Tiểu Muội bị nó trừng thì sợ đến mức suýt làm rơi viên kẹo.
“Lễ ca nhi, không được hung dữ với Tiểu Muội.” Cố Thiệu nghiêm mặt, ra dáng dạy dỗ tiểu đệ.
Cố Lễ bĩu môi, không cam lòng lùi lại một bước.
Nó nhìn chằm chằm viên kẹo trong tay Cố Tiểu Muội, ánh mắt lóe lên tia hung ác. Chờ đi! Chờ đại ca đi rồi, xem nó xử lý con bé này thế nào! Trong nhà này, từ trước đến nay chỉ có Cố Tiểu Muội nhường nó, chứ nó chưa bao giờ nhường con bé! Một đứa con gái mà cũng đòi so bì với nó sao?
Cố Tiểu Muội lại run lên.
Cố Thiệu cười nhẹ kéo con bé lại gần, xoa đầu nó: “Tiểu Muội đừng sợ, Lễ ca nhi chỉ trông hơi hung dữ thôi.”
Thấy tiểu muội vẫn bất động, hắn liền nhét viên kẹo vào miệng con bé.
Vị ngọt của kẹo mạch nha tan ra trong miệng, thấm dần vào tim, mang theo một cảm giác tuyệt diệu khó tả.
Cố Tiểu Muội ngơ ngác nhìn Cố Thiệu, đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Huynh trưởng của nó vậy mà lại cho nó ăn kẹo. Cố Tiểu Muội bỗng cảm thấy muốn khóc, nó ngậm vị ngọt của kẹo, bất chợt cảm nhận được một chút hạnh phúc.
“Ngon không?” Cố Thiệu hỏi.
Cố Tiểu Muội gật đầu lia lịa. Đây là lần đầu tiên nó được nếm vị kẹo.
Cố Thiệu đương nhiên biết kẹo này rất ngon. Viên kẹo này, hắn khó khăn lắm mới tiết kiệm được nên quý như báu vật. Ban đầu, hắn định tối nay sẽ lén ăn, nhưng hôm nay… Cố Thiệu cắn răng, tự an ủi mình không cần để tâm.
Không bỏ được con săn sắt, thì sao bắt được con cá rô. Đạo lý này chẳng phải là thế sao?
“Kẹo này ở làng mình hiếm lắm, nhưng trong huyện thành thì chỗ nào cũng bán,” Cố Thiệu nói.
Cố Lễ lập tức chen vào: “Thật à? Vậy đệ cũng phải đi huyện thành mua!”
Bị cắt ngang lời, Cố Thiệu có hơi bực mình. Hắn nhìn lại Tiểu Muội, dẫn dắt từng bước: “Chờ Tiểu Muội đi huyện thành, ngày nào cũng được ăn kẹo này. Tiểu Muội thấy thế nào?”
Cố Tiểu Muội xoa xoa tay, ngây thơ đáp: “Nhưng… nhưng muội không có tiền đồng.”
“Đi huyện thành là sẽ có thôi,” Cố Thiệu nói.
Cố Lễ nghe vậy, mắt liền sáng rực, lại chen lời: “Vậy đệ cũng muốn đi!”
Cố Đại Hà lập tức quát lớn: “Đi cái gì mà đi? Thằng nhóc thối này, mày ngoan ngoãn ở nhà cho tao!”
Cố Lễ bĩu môi, bất mãn lẩm bẩm: “Sao lại không được chứ?” Nhưng khi thấy cha giơ nắm đấm lên, nó đành ngậm miệng, dù trong lòng không cam tâm.
Nếu thật sự có tiền đồng, có kẹo để ăn, nó còn muốn đi huyện thành hơn bất kỳ ai.
Cố Thiệu không quá để tâm lời em trai. Một thằng nhóc chỉ biết gây họa như thế, dù có muốn đi, người ta cũng không thèm thu.
“Tiểu Muội ngoan nào, nhà Lý gia là nhà giàu có ở huyện thành. Làm nha hoàn ở đó, trong tay sẽ có tiền dư. Đến lúc đó, muội muốn ăn gì thì ăn, muốn mua bao nhiêu kẹo thì mua bấy nhiêu.”
Cố Tiểu Muội ngẩn ra, nhất thời quên cả nhai kẹo: “Đại ca, huynh vẫn muốn bán muội phải không?”
Cố Thiệu thấy từ bán nghe không dễ chịu chút nào: “Sao lại gọi là bán được? Muội chỉ đi làm nha hoàn vài năm thôi, đâu phải không thể về được.”
Cố Tiểu Muội kéo áo hắn lí nhí: “Nhưng… muội không muốn đi.”
Cha mẹ không thương nó, nhưng đây vẫn là nhà của nó mà.
Cố Đại Hà dài mặt quát: “Nói tử tế với mày mà mày còn cứng đầu. Đại ca mày làm vậy rốt cuộc là vì ai?”
Cố Tiểu Muội bị cha quát, nước mắt chực trào ra.
Cố Thiệu ra hiệu cho cha đừng hung dữ như vậy, rồi tiếp tục nhẹ nhàng dỗ dành: “Nghe lời đi nào, bao nhiêu người muốn vào Lý gia còn không được. Đại ca khó khăn lắm mới xin được cơ hội này cho muội, chẳng phải là vì muốn tốt cho muội sao.”
Hệ thống nãy giờ giữ im lặng, cuối cùng không chịu nổi nữa.
Nó từng thấy mấy tên tồi tệ, nhưng chưa thấy ai khốn nạn như thế này. Vì đã liên kết với ký chủ nên hệ thống có thể nắm rõ suy nghĩ của Cố Thiệu.
Gã đốn mạt này thực sự từ tận đáy lòng nghĩ rằng mình đang làm vì lợi ích của muội muội, vì tiền đồ của tiểu muội. Trên đời sao lại có kẻ vô liêm sỉ đến vậy?
Hệ thống cảm thấy tinh thần mình đang có dấu hiệu bị ô nhiễm. Nếu không cho Cố Thiệu một bài học, nó không xứng là hệ thống cải tạo tra nam nữa.
Ngay lập tức, hệ thống hung hăng giật điện vào bụng Cố Thiệu.
“Á!” Một cơn đau nhói chợt xuất hiện làm Cố Thiệu lập tức ôm bụng, khom người xuống.
Cố Đại Hà hoảng hốt lao tới: “Sao thế này? Có phải do bệnh cũ chưa khỏi không?”
“Không… không sao.” Mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trán, Cố Thiệu cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị bóp chặt, đau đớn muốn chết.
Hắn biết thứ gì đang gây rối. Chính là cái thứ gọi là… hệ thống quỷ quái đó.
“Cha, đỡ con về phòng trước đã.” Cố Thiệu nghiến răng, cố nén đau nhả ra một câu.
Cố Đại Hà vội vàng làm theo, đỡ con trai lên giường nằm. Sau đó, ông ta hấp tấp đi lấy thuốc mang về trước đó, chuẩn bị sắc cho con trai uống.
Thê tử đi tiễn lang trung, Cố Đại Hà không còn cách nào, đành để hai đứa nhỏ trông đại ca trước.
Cố Thiệu vẫn đau đến muốn chết, lăn mấy vòng trên giường mà cơn đau chẳng hề thuyên giảm.
Bất đắc dĩ, Cố Thiệu đành nhún nhường.
Hắn nhắm mắt, thầm gọi trong lòng: “Hệ thống? Hệ thống? Mau lăn ra đây cho ta!”
Hệ thống lặng lẽ xuất hiện.
“Ký chủ có chuyện gì?”
“Lời này không phải là ta nên hỏi ngươi sao? Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?”
Nhắc đến chuyện này, hệ thống không chút chột dạ nói: “Bản hệ thống là Hệ thống cải tạo tra nam của Tấn Giang. Qua giám định nhận thấy ký chủ là tra nam số một trong lịch sử văn học Tấn Giang, bỏ vợ bỏ con, nịnh bợ quyền quý, tội ác chồng chất không thể tha thứ. Để phối hợp làm sạch không gian mạng, bản hệ thống sẽ tiến hành cải tạo toàn diện ký chủ!”
“Hả?” Cố Thiệu vô thức buột miệng.
Nịnh bợ quyền quý? Chẳng phải điều đó chứng minh sau này Cố Thiệu hắn sẽ được quyền quý coi trọng sao?
Đúng, chắc chắn là vậy!
Hệ thống lặng lẽ tăng dòng điện lên.
“Ái, nhẹ thôi, nhẹ thôi! Ta biết sai rồi!” Đại trượng phu co được dãn được, trước thứ hệ thống không rõ lai lịch này rời đi, Cố Thiệu đành phải thức thời.
Hệ thống chậm rãi giảm dòng điện.
Cố Thiệu thở hắt ra, ánh mắt bỗng trở nên mơ màng: “Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Vừa nãy, hắn căn bản không hiểu nổi mấy lời đó.
Thấy ký chủ dường như có chút giác ngộ, hệ thống nói đầy khí thế: “Đơn giản thôi, dẫn ký chủ đi đúng đường, xóa bỏ mọi tà niệm rồi bước lên con đường khoa cử vinh quang!”
Cố Thiệu không nghe được những lời sau, chỉ chú ý đến hai chữ “tà niệm”. Hắn liền có chút tủi thân: “Ta vốn không có tà niệm gì cả.”
Hệ thống: “Ngươi muốn bán muội muội.”
“Ta thiếu tiền mà. Với lại, ta cũng vì tốt cho nó…” Cố Thiệu chưa nói hết đã kêu lên: “Á!”
Hệ thống lại tích cực giật điện.
“Ái ui! Ta thật sự… vì muốn tốt cho nó. Ta là một đại ca tốt mà, á!!!”
Hệ thống không nói thêm mà tăng dòng điện lên mức tối đa. Nó nhận ra là với loại tra nam tra đến tận xương tủy này, thì không cần nhiều lời làm gì, cứ thẳng tay hành động là tốt nhất.
Cố Thiệu suýt nữa đã bị điện giật thành tên ngốc, đau đến gần như sùi bọt mép: “Đại ca tốt…”
Hệ thống lạnh lùng nói: “Xin khuyên một câu, ký chủ nên sớm cắt đứt ý định bán muội muội đi, nếu không…”
Nếu không thì thế nào, chẳng cần nói cũng rõ.
Cố Thiệu nằm trên giường, cơ thể đau đến mức muốn chết đi cho xong. Hắn co người lại, cắn chặt chăn nức nở…