Kim mẫu nhìn Lương Hoành, thấy tốc độ may vá của ông không thua kém bà với Kim Lan một chút nào, liền nhịn không được cảm thán: “Đây là lần đầu tiên ta thấy một nam nhân biết thêu thùa may vá đó. Nhìn tốc độ với động tác này xem cũng thật nhanh nhẹn, cha Tiểu Nguyên, ông cũng thật làm người ta phải lau mắt mà nhìn.”
Lương Hoành ngượng ngùng cười nói: “Các ngươi không chê cười ta giống nữ nhân thì tốt rồi.”
Nam nhân thông thường đều chỉ làm mấy công việc dùng thể lực, nếu có nam nhân ở nhà ai làm mấy cái công việc may vá thường do nữ nhân làm này, thì đều sẽ bị cười nhạo khinh thường.
Kim Lan với Kim mẫu vội vàng xua tay: “Không, không đâu, bọn ta sẽ không cười nhạo ông, chỉ là cảm thấy tò mò một chút thôi.”
Lương Hoành: “Thật sự là rất hiếm gặp, nhưng chuyện này cũng là do bất đắc dĩ, nương Tiểu Nguyên với Tiểu Nguyệt qua đời sớm, Tiểu Nguyên mười một tuổi đã phải từ bỏ đọc sách kiếm tiền dưỡng gia, không chỉ có muốn vào núi đi săn, trở về còn phải chiếu cố muội muội. Ta là người làm cha nhưng không có chân phải, có rất nhiều chuyện không thể làm được. Hai đứa nhỏ lại lớn lên nhanh nên mỗi năm đều cần có quần áo mới, một hai lần thì có thể nhờ người làm nhưng nhiều lần thì không tốt, cho nên ta liền tự mình học làm quần áo, làm nhiều lần mới phát hiện làm quần áo kỳ thật cũng không khó......”
Ông nói thì nhẹ nhàng, nhưng gian khổ trong đó người ngoài sẽ không bao giờ cảm nhận được.
Kim Dục nhìn thoáng qua Lương Hoành, thật là một người cha tốt nha!
Nương tử qua đời, chân bị đứt, nữ nhi còn là đứa ngốc, nếu người bình thường gặp được những chuyện này thì sẽ rất khó vượt qua được.
Nhưng Lương Hoành lại kiên cường sống, không có tự sa ngã, cũng không có lấy con cái ra trút giận, mà ngược lại còn vì con cái mà tự học may vá.
Áo bông ở cổ đại hình thức đơn giản, không phức tạp như hiện đại, cũng không đa dạng nên làm được rất nhanh.
Lúc mấy người Kim Dục làm áo bông, thì đám người Lương Nguyên chịu trách nhiệm chăm sóc bọn nhỏ, nhặt củi nhóm lửa nấu cơm, tất cả mọi người đều bận rộn, ai cũng không nhàn rỗi.
Không đến hai ngày, áo bông của mười bốn người toàn bộ đã được làm tốt, vì để tiện lên đường nên áo bông không có phân chia nam nữ, phía dưới toàn bộ đều làm thành quần, dùng đều là chất liệu vải màu xám, cổ vuông tay áo bó, tuy rằng không có đẹp lắm, nhưng thắng ở tiện lợi ấm áp.
Sau khi mặc vào rắn chắc áo bông, thân hình Kim Dục nhìn liền không đến nỗi quá gầy.
Mà thân hình Kim mẫu vốn đã cao lớn, mặc vào áo bông sau lại càng thêm cường tráng, phía dưới còn mặc quần, nên thoạt nhìn còn có khí thế nam nhân hơn mấy nam nhân chân chính như Đinh Đạt.
Kim mẫu nhìn ảnh ngược của mình trong nước, tự luyến sờ sờ mặt: “Bọn nhỏ, lại đây nhìn này, nương có phải còn tuấn tú hơn cha mấy đứa không.”
Ba tỷ đệ Kim Dục điên cuồng gật đầu: "Vâng, vâng, nương là đẹp trai nhất.”
Kim mẫu có chút phiền não: “Như vậy nếu sau này đi ra ngoài có cô nương nhìn trúng ta thì làm sao bây giờ?”
Kim phụ cười lớn: “Bà sợ là đang nằm mơ đi!”
Kim mẫu mắt lạnh trừng một cái, Kim phụ lập tức sửa miệng: “Vậy nói cho bọn họ biết bà đã cưới...... gả chồng!”
Kim Dục đám người liều mạng nhịn cười.
Nghỉ ngơi ở chỗ này hai ngày, mọi người cũng không có gặp được người nào khác, sợ là những người vào núi phía sau bọn họ đều đã lành ít dữ nhiều.
Dù sao thì không phải ai cũng có thể may mắn được như bọn họ.
Có áo bông, đám người Kim Dục lại tiếp tục lên đường, đoạn đường tiếp theo bọn họ cũng không gặp được những người khác, nhưng dã thú với mấy thứ quý giá thật sự gặp được rất nhiều.
Có đủ loại dã thú như sói, hổ, cáo, hồ ly,...bọn họ đều gặp được, những con dã thú này khi vừa nhìn thấy Kim Dục, thì đều sẽ nhịn không được muốn tới gần nàng, nhưng vừa nâng mắt lên thấy trâu rừng vương, bọn chúng liền lập tức ngừng lại bước chân.
Tất cả đều rất sợ cái con trâu lớn này.
Nhưng trâu rừng vương ngược lại rất thích tụi nó, vừa nhìn thấy tụi nó liền sẽ vui mừng chạy tới, thật giống như một đứa nhỏ gặp được bạn tốt, muốn đi tìm bạn tốt chơi đùa.
Làm cho đám dã thú sợ hãi đến mức vội vàng xoay người chạy trốn.
Hôm nay, vừa mới ăn xong cơm chiều, Kim mẫu đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội nắm lấy tay Kim Dục kéo nàng chạy vào trong rừng.
Vẻ mặt Kim mẫu sốt ruột: “Tiểu Dục, con nhanh mua dùm nương một bao vải dùng cho kinh nguyệt trên di động đi, cái kia của nương tới, ai u! Quần sắp dơ hết rồi.”
Trong nháy mắt Kim Dục liền hiểu được bà muốn mua băng vệ sinh, vì thế vội vàng móc di động ra, mua một gói đưa cho Kim mẫu rồi chỉ cho bà cách dùng.
Kim mẫu vừa nghe liền hiểu, vội vàng lấy đi dùng.
Hai ngày trước khi làm quần áo, bà vốn định nhân tiện may một ít đai kinh nguyệt, nhưng Tiểu Dục nói trong di động có loại đai kinh nguyệt dùng rất tốt, dùng xong liền trực tiếp dùng lửa đốt là được, không cần phải giặt sạch phiền phức như vậy, cho nên bà không có làm.
Lúc này dùng được cái “đai kinh nguyệt” mới lạ như vậy, Kim mẫu thật sự rất thích.
Quả nhiên rất tiện lợi nha!
“Nương, dùng tốt không?”
“Tốt, tốt!” Kim mẫu kéo quần lên xong liền chạy tới nắm chặt tay Kim Dục: “Thứ đồ kia dùng rất tốt, nương thật sự rất thích, sau này đều không cần lại may đai kinh nguyệt mang theo nữa, mỗi lần giặt tẩy đều rất phiền phức.”
Nguyệt sự của bà đáng lẽ ra đã sớm tới rồi, chỉ là khoảng thời gian trước đi đường mệt nhọc, lại ăn không đủ no nên liền chậm, hôm nay nó lại đột ngột tới như vậy thật dọa bà giật mình.
Kim mẫu lại nhìn Kim Dục một hồi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Dục, nguyệt sự của con sớm muộn gì cũng sẽ tới, không cần phải sốt ruột.”
Bà mười ba tuổi đã tới nguyệt sự, nhưng đại nữ nhi của bà đã mười lăm mà còn không có tới, bà sợ thân thể con bé có vấn đề.
Nếu vẫn luôn không có nguyệt sự, đó chính là không thể sinh con, không được tính là một nữ nhân hoàn chỉnh, cuộc sống liền có thể xong rồi.
“Vâng, con không vội, nương cũng đừng lo lắng.” Kim Dục gật gật đầu, nàng là thật sự không nóng nảy, dưới sự tẩm bổ của linh tuyền thân thể của nàng muốn không tốt cũng rất khó nha: “Trước kia ở thôn kế bên của chúng ta không phải có một đại tỷ tỷ tới 18 tuổi mới có nguyệt sự sao? Nói không chừng con cũng tới độ tuổi đó mới có đâu!”
Kim mẫu lập tức nhớ được người nàng đang nhắc tới là ai, cô nương đó tên Vương Xuân, bởi vì vẫn luôn không có tới nguyệt sự, nên bị người ta chế giễu xúc phạm là nữ nhân tàn tật không thể sinh con. Sau đó bị chính mẹ ruột của mình bán cho một lão nhân làm tiểu thiếp, ai ngờ làm tiểu thiếp không bao lâu, nàng ấy liền tới nguyệt sự, sau đó chưa tới một năm, liền sinh cho lão nhân kia một đứa con trai, 'mẫu bằng tử quý'*(1).
Chuyện này truyền khắp làng trên xóm dưới ai cũng biết.
“Con nói rất đúng, chúng ta cũng không thể suy nghĩ vớ vẩn, con gái nương tốt như vậy khẳng định sẽ đến nguyệt sự.” Kim mẫu kiên định nói.
Trở lại đội ngũ sau, Kim mẫu liền ghé sát vào tai Kim Lan nói cho bà cảm nhận khi dùng băng vệ sinh, làm cho Kim Lan nghe tới mức đều mong nhanh tới nguyệt sự để thử dùng một chút, nhưng nguyệt sự của bà đã chậm hai tháng còn chưa có tới, thật là phiền phức.
Nói chuyện phiếm một hồi mọi người liền mệt mỏi đi ngủ, trâu rừng vương thấy bọn họ đều đã ngủ, liền nhìn sang Đinh Đạt đang ở gác đêm một lúc, nhìn đến mức khiến Đinh Đạt rùng mình hoảng hốt.
“Tráng Tráng, mi nhìn ta làm cái gì?” Đinh Đạt khó hiểu hỏi.
Trâu rừng vương "mu" kêu một tiếng.
Người xấu xí, ta phải đi ra ngoài một lát, mi nhớ phải cẩn thận chăm sóc người ngọt ngào của ta.
Nhiều ngày ở chung đã làm nó biết được, mấy tên dị loại này được gọi là người.
Nhưng ở trong mắt nó, người chỉ chia làm hai loại, một loại là người xấu xí, một loại là người ngọt ngào.
Kim Dục là ngọt người, còn lại đều là người xấu xí.
Đinh Đạt nghe không hiểu trâu rừng vương nói, thấy nó kêu xong sau liền đi rồi nên ông cũng không hỏi nhiều, mà do dù có hỏi thì cũng như không thôi.
Trâu rừng vương đi được không bao lâu, trên cành cây xung quanh liền xuất hiện mười mấy con khỉ, chúng nó nhìn chằm chằm Kim Dục vài lần, sau đó đi từ trên cây xuống muốn lặng lẽ tới gần Kim Dục.
Nhưng vừa mới đi được vài bước, đột nhiên có một con hồ ly trắng từ trong rừng chạy ra, nhìn chằm chằm cảnh cáo mấy con khỉ đó.
Đám khỉ cũng không chịu thua kém, cùng nhau đọ sức với nó, đè nó ở trên mặt đất đánh.
“Cái âm thanh gì thế?” Đinh Đạt nghe được động tĩnh liền đi tới.
Đám khỉ liền sợ tới mức leo lên cây bỏ trốn.
Bạch hồ ly đang nằm trên mặt đất thì nheo đôi mắt hẹp dài lại, sau đó xoay người trốn sau một thân cây.
Chờ đến khi Đinh Đạt đi rồi thì nó mới chui ra, nhảy nhót vài cái rồi đi tới trước mặt Kim Dục.
Nó vươn đầu lưỡi liếm quanh khóe miệng, ánh mắt nhìn Kim Dục lộ ra vẻ thèm khát.
Đang lúc nó muốn đi lên liếm mặt Kim Dục vài cái, thì đã bị một cái bàn tay bóp cổ.
Bạch hồ: “……” Ai mẹ nó đánh lén ta.
Nó muốn phản kích, nhưng làm sao cũng không thoát được cái bàn tay kia.
-----
(1): Mẫu bằng tử quý /母凭子贵/: Thời xưa địa vị của người phụ nữ nhìn chung không bằng đàn ông, nên làm cái gì cũng cần phải dựa vào đàn ông. Lúc còn ở nhà thì dựa cha, cưới chồng thì dựa chồng, nhưng nhìn chung thì đàn ông thời xưa tam thê tứ thiếp, nên chỗ dựa vững chắc nhất của người phụ nữ vẫn là con trai. Câu này có nghĩa là mẹ nhờ vào phúc con mà được trở nên phú quý.