Trâu rừng vương không hiểu tại sao đám người Kim Dục lại muốn đẩy tảng đá, nhưng trông có vẻ chơi rất vui nên nó cũng đi theo qua, muốn thử dùng “chân trước” đẩy tảng đá giống mấy người Kim Dục.

Nhưng móng trước của nó đá tảng đá còn có thể, đẩy tảng đá thì thôi bỏ đi, còn không có lực bằng đầu của nó đâu.

Trâu rừng vương tức giận đến mức cái mũi phun khí, trừng mắt nhìn đám người Kim Dục một cái, đổi thành dùng đầu đâm tảng đá, nó vừa đâm vừa nhìn mọi người, giống như muốn nói mấy người cũng dùng đầu đâm tảng đá đi, đừng dùng chân.

Kim Dục đám người không hiểu nó đang nói cái gì, nghĩ rằng nó đang muốn cảm ơn, liền lập tức mỉm cười xua xua tay với nó: “Không cần cảm ơn, được rồi chúng ta tiếp tục đẩy, một! hai! ba, dùng sức!” Trâu rừng vương: “! ! Mu?” Mấy người tại sao không đổi thành đầu nha! Nghe không hiểu lời lão ngưu nói sao? Ngu ngốc! Nó lười phản ứng với đám dị loại này, dùng đầu đâm thật mạnh vào tảng đá.

Kim Dục thấy mọi người đều đang dùng sức, hơn nữa Trâu rừng vương cũng tham gia vào, nên ở lúc hô một hai ba liền dốc hết toàn lực, đi theo mọi người cùng nhau đẩy.

“Rầm!” Tảng đá bị đẩy lăn ra.

Kim Dục vừa mừng vừa ngạc nhiên, ô oa! Bổn béo, a, không đúng, bổn gầy quả thực đã biến thành đại lực sĩ.

Kim Dục mừng rỡ tiếp tục đẩy.

“Mọi người tiếp tục đẩy, một hai ba, dùng sức, hây da!” Dưới sự đồng tâm hiệp lực của mười bốn người cùng với một con trâu rừng, cuối cùng tảng đá lớn cũng đã bị đẩy đi, lộ ra cửa động.

Trâu rừng vương vô cùng vui vẻ, chân đạp về sau lấy sức đâm tới càng mạnh hơn.

Theo ánh sáng từ từ chiếu vào, đại hổ cũng nhìn thấy mấy người Kim Dục với Trâu rừng vương đang đứng bên ngoài, nó vội vàng chui rúc càng sâu vào trong động.

Con trâu đáng chết quá bắt nạt hổ! “Mu!” Trâu rừng vương vui mừng kêu lên với đại hổ.

Mèo ơi, mi được cứu rồi, mau ra đây nha! “Rống!” Cút! Đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi! !

Đám người Kim Dục mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, nhìn thấy Trâu rừng vương đang giao tiếp với đại hổ, liền đều đi đến bên cạnh nghỉ ngơi.

Mười lăm phút sau, nhìn thấy đại hổ vẫn không chịu ra, Trâu rừng vương còn đứng ở ngoài cửa động kêu "mu mu mu" với nó.

Mấy người Kim Dục đều cạn lời, cũng không thèm quan tâm Trâu rừng vương nữa, vội vàng cầm đồ vật lên rời đi chỗ này, muốn đi tìm một chỗ thích hợp để nghỉ ngơi trước khi trời tối.

Còn tại sao lại không ở chỗ này nghỉ ngơi? Đương nhiên là bởi vì trong động có đại hổ bốn phía còn có thi thể nha, nhìn vừa đáng sợ vừa ghê tởm, hơn nữa ngoài việc tối ngủ rất có thể gặp ác mộng ra thì còn ăn không vô.

Trời tối, mọi người tìm hồi lâu vẫn không tìm được chỗ thích hợp, cũng không gặp được người nào khác, liền đơn giản nghỉ ngơi tại chỗ nhóm lửa ăn cơm tối, sau đó lấy bạc tìm được từ hai huynh đệ Trần Lập ra chia đều.

Đột nhiên nhận được nhiều tiền tài ngoài ý muốn như này, mọi người vô cùng vui mừng, đêm đó trực tiếp mua thêm vài món ăn ngon trong di động đổi khẩu vị.

Sữa bò, bánh nướng trứng chảy, que cay, cá bống kho, mọi người ăn ngon đến mức miệng toàn dầu mỡ.

Chỉ mới ăn một lần, mấy người Lương Nguyên đã ăn nghiện mấy món này, thật sự ăn quá ngon!Về sau bọn họ muốn kiếm được thật nhiều tiền, để có thể mua thêm nhiều đồ ăn ngon như vậy.

Có phải Phật Tổ mỗi ngày đều có thể ăn được đồ ăn ngon như vậy không? Thật hâm mộ Phật Tổ! Vốn tưởng rằng đổi chỗ sẽ không gặp ác mộng, nhưng đêm đó vừa ngủ Kim Dục, Kim Kiều, Lương Nguyệt, Kim Hổ, Đinh Sái, Kim Lan với Kim phụ bảy người đều gặp ác mộng.

Kim Hổ cùng với Lương Nguyệt còn bị sốt, rõ ràng là đã bị chuyện xảy ra ban ngày dọa sợ quá mức.

Tuy rằng lúc đó mọi người không có khóc ra, cũng không nói mấy câu như sợ hãi linh tinh, nhưng thật sự là đều bị dọa sợ, chỉ có vẫn luôn cố gắng kìm nén lại mà thôi.

Lần này thật sự làm mấy người lớn đau lòng muốn chết.

Cũng may trên người bọn họ còn có dược do Tống thần y đưa, bên trong có thuốc hạ sốt nên mọi người liền vội vàng đưa cho hai đứa nhỏ uống.

Buổi tối hôm nay, Kim Lan với Kim mẫu vẫn luôn ở bên cạnh nhìn Kim Hổ với Lương Nguyệt.

Giờ mẹo mặt trời mọc, dưới sự chăm sóc cẩn thận của hai người mà hai đứa nhỏ rốt cuộc cũng hạ sốt.

.

Sau khi hạ sốt, hai đứa nhỏ liền năng động trở lại, tung tăng nhảy nhót cùng nhau chơi trốn tìm.

Mọi người thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, trong lòng vô cùng biết ơn Tống thần y.

Kim mẫu nắm lấy tay Kim Dục cảm thán: “Trong đội ngũ của chúng ta con là đứa yếu nhất, nhưng hôm nay không ngờ người bị sốt lại là Kim Hổ với Lương Nguyệt.”

Kim Dục: “Do hai đứa nó tuổi còn nhỏ, nên gặp được những chuyện kinh khủng như vậy sợ hãi đến mức sinh bệnh cũng là bình thường, còn con tuy rằng yếu thật nhưng dù sao vẫn là người lớn nha!”

Kim mẫu buồn cười: “Ừ, con là người lớn!”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Kim mẫu cảm thấy rất may mắn. Trong quá khứ khi còn ở nhà đại nữ nhi rất hay bị sốt với ho khan, rất nhiều lần thiếu chút nữa liền không qua khỏi.

Hiện tại thì đang đi chạy nạn trên đường mà con bé còn khỏe mạnh hơn lúc ở nhà rất nhiều.

Bà hy vọng nữ nhi vẫn luôn tiếp tục sống khỏe mạnh như vậy.

Lộ trình tiếp theo mọi người đi đường rất chậm, một là do đường đi phía trước càng ngày càng khó đi, hai là do mọi người muốn tiện đường đào thêm một ít thảo dược.

Mấy loại thảo dược mà Tống thần y dạy cho mọi người nhận biết, đám người Kim mẫu cũng không nhớ được bao nhiêu, Kim Dục nhớ kỹ hơn một nửa, ngược lại thì Lương Nguyên nhớ được hết tất cả.

Thấy Kim Dục có thể nhớ kỹ được nhiều như vậy, Lương Nguyên cảm thấy rất ngạc nhiên.

Hắn có thể nhớ kỹ được hết mấy thứ Tống thần y nói đều là bởi vì ở đời trước hai người là bạn bè thân thiết. Hắn thậm chí còn đã đi theo Tống thần y học qua y thuật một đoạn thời gian, nhận biết được rất nhiều dược liệu, khi ở trên chiến trường không có dược để dùng, hắn đều có thể tự mình đi tìm thảo dược để điều chế.

Đối với dược liệu thật sự rất quen thuộc.

Nhưng Kim Dục lại…… ừm, đơn giản chỉ là do thông minh.

Kim Dục cũng cảm thấy rất tò mò về việc Lương Nguyên nhớ kỹ hết dược liệu, nên thừa lúc mọi người không chú ý cô đến gần hắn hỏi: “Ngươi có phải đã học qua y dược hay không?”

Lương Nguyên gật gật đầu, cũng không định giấu giếm: “Ngoài mấy loại dược liệu để ở bên ngoài, chúng ta lại đào thêm nhiều loại dược liệu khác đặt ở chỗ ngươi, để có thể chuẩn bị cho mấy cái tình huống khẩn cấp.”

“Được” Kim Dục gật gật đầu, nàng càng lúc càng thêm cảm thấy Lương Nguyên đáng tin cậy, quyết tâm phải ôm cái đùi này thật chặt.

Kết quả là mỗi ngày sau đó, dược liệu mà Kim Dục với Lương Nguyên đào được phần lớn đều bỏ vào trong không gian, quả dại hiếm thấy cũng bỏ vào rất nhiều.

Vào lúc ban đêm, Trâu rừng vương tìm được tới chỗ này muốn đi cùng bọn họ, nó không thèm để ý tới con hổ ngu ngốc kia nữa.

Có Trâu rừng vương đi theo nên trên đường đi cực kỳ an toàn, lúc gặp được dã thú thì không cần Kim Dục kêu, Trâu rừng vương cũng sẽ trực tiếp tự mình đi qua tìm chúng nó “chơi”.

Ban đầu đám người Kim Dục vốn vẫn luôn muốn đi dọc theo bên ngoài, nhưng có một số nơi bọn họ cũng không thể đi dọc từ bên ngoài được, nên cũng chỉ đành chọn một con đường khác để đi, mọi người đi đi liền vô tình vào sâu bên trong, mấy thứ như sương mù, đầm lầy, cá sấu, rắn, gấu mù,... mỗi loại đều bị bọn họ gặp được. May mắn là trên người bọn họ có dược, còn có cung tên với công cụ sắc bén, quan trọng nhất chính là có Trâu rừng vương đi theo, cho nên dù có gặp phải nguy hiểm cỡ nào, thì dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người cuối cùng cũng có thể toàn thân trở ra.

Trong núi sâu thì đôi khi nguy hiểm đi đôi với kỳ ngộ.

Thoát khỏi đầm lầy không bao lâu, đám người Kim Dục liền tìm được hai cây nhân sâm trăm năm tuổi. Sau đó lúc trời tối đang đi tìm chỗ nghỉ ngơi, thì lại thấy được mười mấy cây linh chi.

Vào núi mấy ngày nay đều không thấy được mấy mấy thứ này, nhưng hiện tại sau khi đi vào sâu bên trong, mọi người mới phát hiện thứ tốt thật sự có quá nhiều.

Ba ngày sau, nhiệt độ trong núi lạnh đến mức làm người ta không chịu nổi, mấy người Kim Dục thật vất vả đi dọc theo một con sông nhỏ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một cái sơn động để nghỉ ngơi.

Sau khi kiểm tra kỹ càng trong và ngoài động, mọi người liền nhất trí quyết định nghỉ tạm ở đây nhiều thêm vài ngày, sau đó mua một chút bông, vải với kim chỉ để may quần áo.

Việc làm quần áo rơi vào trong tay bốn người Kim Dục, Kim Lan, Kim mẫu với Lương Hoành.

Cầm kim chỉ với vải lên, Kim Dục cố gắng nhớ lại ký ức may vá thêu thùa của nguyên chủ, sau đó thử khâu mấy mũi kim, động tác của nàng vừa chậm chạp vừa vụng về nhưng cũng may không có sai sót.

Tuy rằng nàng kế thừa ký ức còn có một đôi tay khéo léo của nguyên chủ, nhưng lúc ở hiện tại nàng cũng chưa từng may quần áo, cho nên bây giờ tiếp xúc với kim chỉ nàng vẫn cảm thấy rất mới lạ.

Nàng cần có thời gian để thích ứng

Nhưng may là lực thích ứng của nàng cũng rất mạnh, hơn nữa đôi tay này thật sự rất khéo léo, không đến mười lăm phút là có thể tự nhiên sử dụng kim chỉ.

Lương Hoành một bên may áo một bên cười khen Kim Dục: “Tiểu Dục may vá thật tốt.”

Kim Dục cũng cười nói: “Bá phụ cũng rất tốt.”

Nàng thật sự không nghĩ tới Lương Hoành cũng sẽ biết nữ công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play