Bạch hồ giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi được cái tay kia, trong lòng sợ muốn chết, cả người đều rùng mình, muốn kêu cũng kêu không ra tiếng.

Mà chủ nhân của bàn tay lại còn là Lương Nguyên, đôi mắt hắn đang nheo lại nguy hiểm nhìn con bạch hồ này, thấy Đinh Đạt nhìn qua hắn liền làm động tác im lặng với ông, đang lúc định xách bạch hồ đi chỗ khác thì Kim Dục tỉnh lại.

Nhìn thấy bạch hồ, Kim Dục còn tưởng rằng nó là chó, nàng kinh ngạc hỏi: “Từ đâu ra...... Không đúng, này không giống chó, mà ngược lại giống......” Nàng đột nhiên trợn to mắt: “Bạch hồ ly!”

Hồ ly màu trắng, nó cực kỳ hiếm thấy ở loại núi sâu như này.

Bộ lông dày mềm mại trắng mượt, miệng nhỏ ngắn, đôi tai ngắn hơi tròn, thân hình dài khoảng nửa mét, trông vô cùng đáng yêu!

Kim Dục vội vàng nhấc chân Lương Nguyệt đang gác lên người nàng ra, đứng dậy đi đến trước mặt Lương Nguyên nhìn bạch hồ trong tay hắn, hai mắt sáng lên một cách kỳ lạ: “Oa! Đúng thật là bạch hồ nha, là tiểu động vật mà ta thích nhất, ai u! Quá đáng yêu! Vừa trắng vừa đáng yêu, nhìn đôi mắt hẹp dài lộ ra một chút khôn khéo này đi, là một nhóc con thông minh nha.”

Không nghĩ tới nàng lại thích hồ ly, nhìn thấy ánh mắt nàng lộ ra vui mừng, trong lòng Lương Nguyên khẽ động hỏi: “Ngươi thích?”

Kim Dục gật đầu: “Động vật nhỏ đáng yêu như vậy ta đương nhiên thích, bất quá dù sao cũng là động vật hoang dã, dã tính khó thuần, ta không thể nuôi nó được.”

Hơn nữa động vật hoang dã yêu thích tự do, vì thế dù nàng có thích như thế nào thì cũng sẽ không cướp đoạt sự tự do của chúng nó, cho nên nàng sẽ không giữ bạch hồ lại nuôi ở bên người.

Trừ phi nhóc con này là tự nguyện, còn sẽ không làm tổn thương người thân bằng hữu của nàng.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng ngẩng đầu nói với Lương Nguyên: “Ta sẽ không nuôi nó nhưng ngươi cũng không thể ăn nó, thịt hồ ly khẳng định ăn cũng không ngon, hơn nữa chúng ta hiện tại cũng không thiếu đồ ăn, liền buông tha nhóc con này đi thôi!”

Lương Nguyên lắc đầu: “Ta chưa nói muốn ăn nó, quá nhỏ, nhìn thân hình mới chỉ có khoảng 4kg, không có bao nhiêu thịt.”

Kim Dục nói tiếp: “Không ăn thì tốt rồi, ta còn tưởng rằng nó là bị ngươi bắt tới để ăn đâu!”

Lương Nguyên: “Là tự nó chạy tới.”

Lúc này Đinh Đạt ở bên cạnh nhỏ giọng phụ họa một câu: “Đúng vậy, Tiểu Dục, con hồ ly này là tự chạy tới, nó vừa rồi còn muốn tới gần con, nhưng bị Lương Nguyên kịp thời phát hiện bắt được.”

“Thì ra là thế.” Kim Dục nhìn chằm chằm bạch hồ một hồi, sau đó ghé sát lại nó hỏi: “Mi tới gần ta muốn làm cái gì?”

Nàng vừa tới gần, bạch hồ liền lộ ra vẻ mặt thực hưởng thụ, chân ngắn nhỏ trắng muốt đạp tới đạp lui, muốn thoát khỏi tay Lương Nguyên.

Kim Dục nhờ Lương Nguyên thả nó ra, Lương Nguyên buông tay ra, bạch hồ vừa được phóng thích liền lập tức nhảy vào trong lòng ngực Kim Dục, tham lam ngửi mùi hương trên người nàng.

Kim Dục ôm chặt lấy nó, lông trắng mềm mại vuốt lên đặc biệt thoải mái, trong lòng của nàng khẽ động, nghĩ tới một loại khả năng, liền xoay người đưa lưng về phía Đinh Đạt đút cho nó uống một chút nước linh tuyền, bạch hồ lập tức lộ ra vẻ mặt thoả mãn, đầu không ngừng dụi vào trong cánh tay Kim Dục, dụi dụi liền dùi vào ngực phẳng của nàng.

Cặp mắt Lương Nguyên trong nháy mắt nguy hiểm nheo lại, xách bạch hồ qua cẩn thận xác định giới tính của nó, thấy được nó là một con hồ ly đực, mặt liền đen: “Tiểu tử này vừa rồi là đang chiếm tiện nghi của ngươi, nó là con hồ ly háo sắc, không giữ lại được.”

Kim Dục đoạt lại bạch hồ ôm vào trong ngực thật chặt: “Ngươi nghĩ bậy gì đó! Cái gì là hồ ly háo sắc, nó chỉ là một con động vật nhỏ thôi.” Nhóc con này là bị nước linh tuyền hấp dẫn tới.

Thấy Kim Dục bảo vệ mình, bạch hồ cảm thấy đã tìm được đúng đùi để ôm rồi, trong lòng vô cùng vui mừng, mang dáng vẻ lấy lòng củng củng đầu về phía nàng.

Người ngọt ngào này thích bổn hồ, thật tốt quá!

Nàng ấy cùng bổn hồ giống nhau, đều là đẹp nhất.

Thấy bộ dạng này của bạch hồ, Kim Dục càng cảm thấy thích, nhóc con này thực thông minh còn biết lấy lòng nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn Lương Nguyên: “Chúng ta nuôi nó được không?”

Lương Nguyên còn chưa nói chuyện đâu, Đinh Đạt liền gật đầu: “Được, Tiểu Dục thích thì cứ nuôi.”

Tiểu Dục là người có duyên mà pháp bảo chọn, rất được đám động vật yêu thích, như vậy thì cần phải trân trọng cái cơ duyên này, nói không chừng sẽ là cái thiện duyên, người bình thường nếu muốn thì cũng không có được đâu!

Nghe nói các tiểu thư nhà giàu rất thích loại động vật nhỏ đáng yêu như bạch hồ này, còn sẽ tốn nhiều tiền để thuê người đi tìm bạch hồ, sau khi tìm được lại thuần hóa, cho nên số tiền phải chi ra từ đầu đến cuối lớn đến mức những người bình thường như bọn họ nghĩ cũng đều không dám nghĩ đâu.

Từ đó có thể thấy được bạch hồ quý giá đến như thế nào!

Hiện tại có bạch hồ tự mình miễn phí đưa tới cửa, có nuôi cũng không mất cái gì.

“Ừm ừm, cảm ơn dượng.” Kim Dục cảm kích nói, sau đó hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lương Nguyên.

Lương Nguyên bất đắc dĩ gật đầu: “Tùy ngươi.”

“Làm sao vậy?” Mấy người Kim phụ bị tiếng nói chuyện của ba người đánh thức, vẻ mặt ngơ ngác.

Đinh Đạt kêu bọn họ nhìn xem bạch hồ trong lòng Kim Dục, sau đó giải thích chuyện này một lần, nghe vậy, mấy người Kim phụ đều không phản đối Kim Dục nuôi hồ ly.

Hai mắt Kim phụ còn sáng lên nhìn bạch hồ: “Tiểu Dục, chúng ta phải nuôi nó thật tốt, cha nghe nói con động vật nhỏ này rất là quý giá, sau này nếu thiếu tiền thì chúng ta có thể bán nó cho mấy người nhà giàu lấy tiền.”

Kim Dục: “...... Cha, con sẽ không bán Tuyết Đoàn lấy tiền.”

“Tuyết Đoàn? Nhanh như vậy đã đặt được tên rồi, không nghĩ tới còn rất dễ nghe, so với mấy kiểu tên như đại bạch tiểu bạch còn hay hơn nhiều.”

Mấy người lớn nói vài câu sau liền không quản chuyện của bạch hồ nữa, lại ngáp vài cái xong đi ngủ.

Lương Nguyên với Đinh Đạt thay phiên nhau gác đêm, chờ Đinh Đạt ngủ rồi, Lương Nguyên nhìn chằm chằm Kim Dục ở bên kia một lúc lâu, thấy nàng ôm bạch hồ ngủ ở chính giữa Kim Kiều với Lương Nguyệt, trong lòng không biết tại sao có chút khó chịu.

“Đầu óc bị gì thế này! Con hồ ly đực kia muốn lợi dụng nàng ấy thì cứ để nó lợi dụng, đâu có chuyện gì liên quan tới mình?” Lương Nguyên tự đánh lên đầu mình một cái, dạo gần đây hắn cứ suy nghĩ miên man một số chuyện, còn sẽ mơ vài giấc mộng đáng xấu hổ, trong mộng hắn với Kim Dục còn thành thân với nhau......

Hắn cư nhiên đối với nàng có ý tưởng không an phận?

Lương Nguyên tự cho mình một cái tát: “Phi! Trọng sinh một lần, không nghĩ tới mình lại biến thành một tên biến thái, dưới loại hoàn cảnh này mà còn có thể suy nghĩ tới những chuyện đó, đối tượng lại còn là......”

Hắn lại liếc mắt nhìn Kim Dục một cái: “Còn là một nha đầu xấu xí gầy gò, muốn khuôn mặt thì không có khuôn mặt, muốn dáng người cũng không có dáng người!”

Hắn là bị quỷ ám đúng không?

Hôm sau trời vừa sáng trâu rừng vương mới đi trở về, vừa về tới liền thấy bên cạnh Kim Dục còn có thêm một con hồ ly gian xảo, lão ngưu lập tức nổi giận, hung dữ lao về phía bạch hồ muốn đuổi nó đi.

Bạch hồ lập tức tủi thân chui vào trong ngực Kim Dục, nước mắt lưng tròng.

Ai u!

Nhóc con này còn biết giả vờ đáng thương, cực kỳ giống một tiểu mỹ nhân tội nghiệp nhìn thấy mà thương.

Kim Dục ôm bạch hồ vào trong ngực, vô cùng kiên nhẫn giao lưu cùng với trâu rừng vương.

Kim Dục: “Tuyết Đoàn là thú cưng của ta, mi không thể đuổi nó đi.”

Trâu rừng vương: Không, nó cần phải đi, nếu không nó sẽ cướp nàng đi, yêm không thể mất đi điềm nhân.

Kim Dục: “Tuyết Đoàn rất ngoan, sau này nó có thể tôn trọng mi như đại ca, còn nó là tiểu đệ.”

Trâu rừng vương: Lão ngưu không cần một đứa tiểu đệ yếu đuối nhỏ bé gian xảo như nó.

“......”

Giao lưu không thành công, Kim Dục liền dẫn theo Trâu rừng vương đi sang bên cạnh, cho nó uống ba bình nước linh tuyền.

Trâu rừng vương: Được rồi, tiểu đệ thối có thể ở lại, điềm nhân, lại thêm mười bình nước ngọt ngào nữa.

Nhìn thấy nó lại mở miệng ra, Kim Dục: “......”

May mà nước này là dùng nước thường pha loãng thêm nước linh tuyền, không thì làm sao đủ cho mi uống nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play