Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất như thiêu đốt, lòng sông nứt ra những hố sâu gớm ghiếc, dưới gốc cây khô có hai nam nhân đang lấy đá mài dao, sau lưng họ là một nữ nhân mặc áo vải thô màu xám.
“Tiểu nha đầu này lớn lên trắng nõn nhưng đáng tiếc quá gầy, trên người không có bao nhiêu thịt.”
“Tạm chấp nhận đi, thời buổi hiện tại loại hàng này cũng không dễ tìm đâu, nướng lên ăn vẫn ổn.”
“Cái tay này nhìn như chân gà, chặt xong liền vứt đi, thật lãng phí củi lửa.”
“Được rồi, tay chân cùng đầu đều không cần chỉ lấy thân thể, ngươi lại chặt, ta đi nhóm lửa.”
“...”
Kim Dục mơ mơ màng màng nghe được cuộc trò chuyện như vậy.
Trong lòng liền tức giận muốn bốc khói.
Chân gà?
Phi! Tay của ta đây rõ ràng là bàn tay thịt to mũm mĩm, mẹ nó đâu ra chân gà!
í? Không đúng, nàng không phải đã chết rồi sao? Như thế nào còn nghe được tiếng nói chuyện?
Nàng đột nhiên mở mắt ra, ánh mặt trời chói chang làm cho nàng vô thức nhắm mắt lại, sau khi nhắm lại thử mở ra.
Sau đó nàng liền nhìn thấy một nam nhân ăn mặc kỳ lạ đi đến bên chân mình, giơ cao dao phay muốn chém chân nàng, lưỡi dao sắt bén dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt.
Kim Dục liền sợ tới mức hồn bay phách lạc, hét to một tiếng.
"Mẹ nó tên sát nhân chết tiệt nhà ngươi, ta chết rồi cũng không buông tha!" Tên này cư nhiên muốn phanh thay nàng, tiếng mắng vừa phát ra nàng liền dùng hết toàn lực nhấc chân đá một cái.
"A!" Nam nhân vừa định vung dao xuống, lại bất ngờ bị đá vào đũng quần, sắc mặt trong nháy mắt liền vặn vẹo, quăng dao phay ra phía sau ngã xuống đất cuộn tròn ôm lấy thân dưới hét lên thảm thiết.
Dao phay bị ném ra sau hướng về phía đồng bọn của hắn đang ở dưới tàng cây khô nhóm lửa bay qua, đụng vào thân cây trên đầu liền bắn ngược chém xuống đầu đồng bọn, tên này la lên thảm thiết bước lên một bước liền ngã xuống trên đống lửa, miệng há ra bị một thanh xiên gỗ đâm thủng, máu văng tung tóe khắp nơi.
Tất cả đều chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Kim Dục nghe được tiếng kêu thảm thiết bèn nhanh chóng quay đầu nhìn.
Liền thấy một nam nhân mặc trang phục cổ xưa trên đầu cắm dao phay, miệng thì bị một cây xiên gỗ đâm thủng qua gáy, miệng đầy máu nằm trên mặt đất giãy giụa hai cái liền tắt thở.
Hình dạng lúc chết thật đáng sợ!
Cũng thật xui xẻo!
Có lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết theo cách như vậy.
Đôi mắt trợn to, chết không nhắm mắt nhìn chằm chằm đồng bọn.
Tên đồng bọn này lại không hề chú ý tới cảnh tượng phía sau, thân dưới của hắn quá đau nên còn đang bận che đũng quần ngao ngao kêu.
"A! Chết người rồi!" Kim Dục bị kích thích đến càng thêm thanh tỉnh, đột nhiên từ dưới đất ngồi dậy, vừa động lên mới phát hiện chính mình vô cùng suy yếu, đói đến dạ dày đau, giọng nói khô khốc khàn khàn, chóng mặt đến thiếu chút nữa liền té ngã trên mặt đất.
Nàng vội vàng dùng tay phải chống đất, tay trái nâng lên xoa trán.
"Chóng mặt quá, í? Từ đâu ra chân gà?" Đang đau đầu chóng mặt, Kim Dục thấy được tay của mình: “Không đúng, đây là tay.”
Đôi bàn tay dơ dơ bẩn bẩn, gầy guộc chỉ còn một lớp da, còn xấu hơn cả chân gà.
Đây là tay của mình?
Kim Dục hoảng sợ, đã quên sợ hãi người chết, vội vàng xem xét thân thể của mình.
Nhìn xem rồi mới biết, chân gà này thật đúng là của nàng, bàn tay mũm mĩm của nàng không chỉ có biến thành chân gà, chân còn gầy như cây tre, toàn thân đều gầy vô cùng, ngực phẳng như sân bay.
Ngay lúc nàng đang tự hỏi, trong đầu đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, vô số ký ức dời non lấp biển mãnh liệt mà đến. Bên tai truyền đến một tiếng thật dài ngân nga, thẳng đến trong óc, làm cho nàng đau đớn cực độ.
“Đau chết ta! A!”
Kim Dục đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu của nàng khàn khàn, giống như bị quỷ ám.
Nam nhân vẫn còn đang la hét thì sửng sốt vì sự lạ lùng của nàng, cho rằng xác chết vùng dậy gặp quỷ, chịu đựng thân dưới đang đau đớn sau này bò, bò bò, tay đụng phải một cái đồ vật, quay đầu vừa thấy, lại là thi thể chết không nhắm mắt của đồng bọn.
“A!” Hắn kêu lên một tiếng, hai tay run rẩy đi kiểm tra hô hấp của đồng bọn, phát hiện đối phương không có hơi thở, sợ tới mức vừa lăn vừa bò vội vàng chạy tới sau một tảng đá run lẩy bẩy trốn.
Kim Dục trên mặt đất lăn lộn hai vòng, tiếp thu xong ký ức, đầu liền không đau.
Nàng cố hết sức bò dậy, ngồi dưới đất thở hổn hển, khó có thể tin nhìn chính mình đôi tay: “Ta mẹ nó cư nhiên xuyên!”
Ở hiện đại nàng là một cô béo cao 1m68 nặng 130kg, cha mẹ mất sớm, bởi vì béo nên từ nhỏ đã chịu xa lánh cười nhạo nhưng nàng không tự ti. Ngược lại nàng còn vì sinh hoạt, vì không để người khác bắt nạt mà nỗ lực học tập, cố gắng trở nên mạnh mẽ, kiếm được thật nhiều tiền.
Thật vất vả đến 35 tuổi, mua được một căn biệt thự, có ngàn vạn tiền tiết kiệm, khi nàng đang chuẩn bị sống hạnh phúc thì chẩn đoán ra ung thư, chỉ còn sống được một tháng.
Nàng tức giận đến mức nửa đêm đi nhậu say khướt, ngay lúc tay cầm chai rượu đi ngang qua một con hẻm, nàng vô tình nhìn thấy có người đàn ông đang ức hiếp phụ nữ, cồn thượng não liền dũng cảm chạy tới vì nghĩa quên thân giúp đỡ.
Không ngờ người đàn ông đó lại chính là tên sát nhân ma được nhắc đến trong bản tin, nàng dùng chai rượu đập vào đầu tên sát nhân rồi lợi dụng cân nặng của mình lao tới tặng cho đối phương một cái thái sơn áp đỉnh, đè chết tên sát nhân ma, bản thân mình lại cũng bị tên sát nhân ma đâm một đao, sau đó ngỏm củ tỏi!
Nguyên tưởng rằng sau khi chết thẳng cẳng nàng sẽ tiến đến điện Diêm Vương, lại không nghĩ tới sẽ xuyên qua.
Nguyên chủ cũng tên là Kim Dục, là người thôn Đại Bình, phủ Lâm Châu, thuộc Xích Vân quốc. Nguyên chủ năm nay mười lăm tuổi, là người ốm yếu nhiều bệnh, có cha có mẹ, có một đôi đệ đệ muội muội, còn có gia gia nãi nãi thúc thúc thẩm thẩm đường huynh đường tỷ một đống lớn.
Năm thiên phúc thứ 16, phương bắc đã xảy ra một đợt hạn hán trăm năm hiếm gặp cộng thêm nạn châu chấu, tai họa đã có hơn hai năm. Đồng ruộng không có thu hoạch, dân chúng thì đã ăn gần hết lương thực dự tồn, vì để sống sót mọi người cùng nhau di cư xuống phía nam, dọc đường đi họ ăn vỏ cây, rễ cây, trường hợp nghiêm trọng hơn còn đổi con cho nhau để ăn, nhìn xem chẳng khác gì địa ngục trần gian.
Người thân của nguyên chủ cùng mọi người trong tộc cùng nhau rời khỏi phủ Lâm Châu mới bảy ngày, đã bị một đám giặc cỏ cùng lưu dân chen lấn phân tán, nhị thúc của nguyên chủ ngại nàng ấy ốm yếu là cái trói buộc nên lợi dụng lúc hỗn loạn đem nguyên chủ đánh ngất xỉu rồi ném tới bên đường. Sau khi tỉnh dậy mọi người trong nhà đều không thấy, nguyên chủ chật vật tìm kiếm cả đêm liền mệt mỏi ngã dưới tàng cây khô, không bao lâu sau liền chết đói, sau đó có hai nam nhân đi đến liền muốn đem thi thể nàng ấy chặt ra nướng ăn.
Kim Dục tức giận đến run rẩy lên, tàn hại cháu gái ruột, nhị thúc của nguyên chủ đúng thật là cầm thú, người ăn người chuyện này nàng chỉ mới ở trên TV gặp qua, lúc này cư nhiên thật sự nhìn thấy, chính mình còn kém một xíu liền bị ăn luôn.
Cẩu ông trời, bổn béo cô nương ta đây là lấy thân mình hy sinh vì nghĩa, ngươi nếu làm ta xuyên qua thì cũng nên chọn cái địa phương tốt một chút, tên cẩu ngươi cư nhiên làm bổn béo xuyên qua đến như vậy cái đất cằn sỏi đá, bàn tay vàng cũng không có một cái. Quả nhiên người tốt không được báo đáp, bổn béo ta đây hận ngươi cả đời.
Đời trước béo đến muốn chết thì bị ung thư, đời này gầy đến muốn mệnh cũng ốm yếu vô cùng.
Phụ nữ ở hiện đại theo đuổi thân hình gầy, coi gầy là đẹp. Nhưng ở đây lại theo đuổi dáng người đầy đặn, người gầy gò như nguyên chủ chính là cái quái vật xấu xí.
Béo cũng xấu, gầy cũng xấu, nàng sống đến quá khó khăn!
Tên nam nhân trốn ở đằng sau tảng đá thấy Kim Dục ngồi dưới đất ngẩn người, cẩn thận quan sát nửa ngày mới xác định nàng không phải quỷ, liền trưng ra khuôn mặt dữ tợn hướng Kim Dục chạy tới.
“Nha đầu thúi! Giả thần giả quỷ dọa lão tử sợ hãi, còn hại chết huynh đệ của ta, ta giết ngươi!”
Hắn hung tợn mắng một tiếng, từ đồng bọn trên đầu nhổ xuống dao phay, chạy nhanh qua đi hướng về phía Kim Dục vung dao xuống.
Mới vừa dung hợp xong ký ức Kim Dục sợ tới mức mặt gầy tái nhợt, hét lên một tiếng đồng thời lăn một vòng trên mặt đất, lại nhất chân lên đá trúng đầu gối tên nam nhân.
Vì để không bị bắt nạt nên nàng từng học qua võ thuật. Tuy rằng người nàng béo nhưng hành động lại rất linh hoạt, sức lực cũng lớn hơn so với phụ nữ bình thường, đá trúng người cũng rất đau.
Nhưng mà,
Bộp!