Nghỉ ngơi một hồi, Lương Nguyên liền cùng mọi người nói một tiếng, sau đó đứng dậy đi lục soát thân thể hai người Trần Lập, từ trên người bọn họ tìm được mười bảy lượng bạc vụn, một tấm da dê với hai bình dược.

Lúc sau lại tìm được thêm năm lượng bạc vụn trên mặt đất.

Tổng cộng có hai mươi hai lượng bạc vụn.

Mấy người Kim Dục thấy vậy rất ngạc nhiên: “Hai tên thợ săn này làm sao lại có nhiều tiền như vậy?”

Đinh Đạt cau mày: “Bọn họ tuy rằng đã chết, nhưng chúng ta lấy đồ của họ vậy có ổn không?”

Kim Lan hừ nói: “Có gì mà không ổn, bọn họ đã chết, có nhiều tiền như thế nào thì cũng không dùng được, để bạc lại cũng chỉ có thể chôn cùng bọn họ thôi. Huống hồ tâm tư hai tên này độc ác, còn muốn đưa Trâu rừng vương tới hại chúng ta, nếu không phải Tiểu Dục có thể thuần phục được Trâu rừng vương, thì giờ này chúng ta còn có thể sống được sao?”

Kim phụ cũng nói: “Đúng vậy, đều đã nói không để cho bọn họ đi theo mà họ cứ nhất quyết muốn theo, đến lúc xảy ra chuyện còn muốn kéo theo chúng ta, hừ, không bằng cả súc sinh.”

Lương Nguyên nhìn hai bình dược trong tay một lúc, liền gỡ nút đậy ra đưa lại gần mũi ngửi thử, phân biệt được có một bình là đuổi trùng dược, còn một bình khác là mông hãn dược.

Cất đi hai bình dược, anh lại mở tấm da dê ra xem, lập tức nhìn thấy trên mặt có một cái bản đồ cạm bẫy với bản đồ kho báu đơn giản được vẽ bằng than.

Hắn nâng mắt nhìn về phía cái sơn động cách đó không xa, lại nhìn nhìn bản vẽ, đang lúc muốn đi qua nghiệm chứng thì sừng của Trâu rừng vương vô tình vướng phải một cái dây mây, lập tức có một tảng đá lớn ở trên đỉnh sườn núi lăn xuống, "rầm" một tiếng lấp kín cửa động.

“Mu!” Trâu rừng vương bị dọa cho giật mình lui về sau mười mét.

Mấy người Kim Dục đang ở dưới tàng cây nghe tiếng, vội vàng hoảng hốt đứng dậy nhìn qua.

“Xảy ra chuyện gì thế? Cái tảng đá lớn này từ đâu chui ra vậy?”

“Rơi xuống cũng thật chuẩn, vừa lúc bịt kín cửa động luôn, bây giờ thì tốt rồi con hổ kia ra không được.”

Lương Nguyên đưa tấm da dê cho mọi người xem: “Tảng đá lớn là do hai người Trần Lập thiết kế tỉ mỉ, tất nhiên sẽ rơi chuẩn.”

Mọi người ghé sát vào nhìn tấm da dê, lập tức liền bị bản đồ bẫy rập trên giấy làm cho giật mình.

Kim phụ nhăn chặt mày: “Tại sao bọn họ lại muốn làm vậy? Lấp kín cái cửa động này thì có ích gì chứ?”

Kim Dục liền đưa ra một cái giả thuyết: “Nếu vừa rồi chúng ta chạy trốn theo bọn họ, chạy thẳng vào trong cái sơn động kia, sau đó đại hổ cũng đuổi theo đi vào, bọn họ lại dùng tảng đá lớn lấp kín cửa động, nhốt chúng ta với đại hổ ở bên trong thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

Lương Nguyên: "Hoặc là chúng ta chết, hoặc là đại hổ chết!”

Đám người Kim phụ nghe vậy lập tức hít mạnh một hơi: “Đây là muốn cho chúng ta với đại hổ giết hại lẫn nhau!”

“Cái này chỉ là suy đoán của con thôi.” Kim Dục nhìn nhìn tấm da dê, ánh mắt dừng ở trên bản đồ kho báu: “Cái bản đồ kho báu này điểm bắt đầu là ở sơn động, điểm cuối cũng không phải cách chỗ này rất xa, mọi người có muốn đi xem thử không, nơi đó hẳn là có bí mật.”

Lương Nguyên dứt khoát quyết định: “Đi, nhưng để một mình ta đi là được, mọi người tiếp tục ở lại chỗ này nghỉ ngơi.”

“Vậy ngươi nhớ chú ý an toàn, đem theo cung tên với rìu, còn có thuốc giải độc mà Tống thần y đưa cũng phải mang theo.” Kim Dục nói.

Lương Nguyên là người có bản lĩnh nhất trong mười mấy người bọn họ, nên ở trong núi cần phải nghe hắn.

Lương Nguyên rất mau đã rời đi.

Tốc độ của hắn rất nhanh, dựa theo lộ tuyến của bản đồ chỉ, đi chưa tới mười lăm phút đã tìm được chỗ đánh dấu có kho báu.

Đây là một cái cây cổ thụ cao chọc trời, cành lá xum xuê, trên thân cây có một cái lỗ vừa vặn bị dây mây che lại.

Lương Nguyên đang muốn kéo ra dây mây nhìn xem bên trong, thì bỗng nhiên ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.

Lương Nguyên lần theo mùi máu đi tìm, liền thấy được bên trong một bụi cỏ cách đó khoảng năm mươi mét, có năm cái xác chết đang bị một con gấu mù ăn thịt, máu tươi với nội tạng vương vãi ra đầy đất, tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc khiến người ta ghê tởm.

Lương Nguyên lập tức nín thở lặng lẽ rời khỏi chỗ này, tránh làm cho con gấu mù phát hiện.

Hắn quay lại chỗ cây cổ thụ, từ trong hốc cây tìm được một cái túi dơ bẩn, tong túi chứa đầy bạc vụn, tiền đồng, vòng bạc, khóa trường mệnh,..

Mắt Lương Nguyên liền trầm xuống, nhìn mấy thứ này xong lại liên tưởng tới mấy cái xác chết kia, hắn đại khái cũng có thể đoán ra được chân tướng.

Cầm túi lên, Lương Nguyên dùng tốc độ nhanh nhất để trở lại chỗ của mọi người.

Vừa nhìn thấy Lương Nguyên bình an trở về trên tay còn cầm một cái túi vải, mọi người vội vàng tiến lên ân cần hỏi han, rồi nhận lấy cái túi Lương Nguyên đưa. Sau khi mọi người nhìn thấy mấy cái đồ vật trong túi liền giật mình kinh ngạc, tiếp theo lại nghe được Lương Nguyên nói đã thấy mấy cái thi thể kia, mọi người trong nháy mắt lạnh lẽo toàn thân, dùng sức trừng mắt nhìn thi thể của hai huynh đệ Trần Lập, rồi mới đổ đồ vật trong túi ra kiểm tra.

Sáu mươi lượng bạc vụn, 3200 đồng tiền, hai cái vòng bạc lớn, ba cái vòng bạc nhỏ, một cây trâm bạc, hai cái khóa trường mệnh,...

Trong túi có rất nhiều đồ vật linh tinh của cả nam lẫn nữ, giống như là được lấy từ nhiều người khác nhau.

Kim Dục khó có thể tin: “Hai huynh đệ Trần Lập giết chết đồng bạn, đoạt bọn họ tiền tài?”

Giọng nói Kim Lan run rẩy: “Này…… Hai người, cũng thật quá đáng sợ!”

Kim mẫu nghiến răng nghiến lợi: “Bọn họ không chỉ giết đồng bạn của mình, mà còn muốn hại chết chúng ta, mục đích chính là đoạt tiền.”

Kim phụ vỗ ngực: “May mắn là chúng ta cẩn thận, a, không đúng, phần lớn đều là công của Tráng Tráng, người xấu đều do nó giết, nó mới là con trâu lợi hại nhất.”

Mấy đứa nhỏ Kim Kiều cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, bò lợi hại nhất!”

Mọi người trong lòng đối với Trâu rừng vương là vừa sợ vừa ngưỡng mộ.

Quá trâu bò!

Nếu có thể mang nó đi cày ruộng, thì không biết nhìn uy phong tới cỡ nào nha!

Đó là độc nhất vô nhị trên toàn thế giới luôn!

Nghĩ vậy hai mắt mọi người sáng lên sôi nổi nhìn Trâu rừng vương.

Ngay lúc này Trâu rừng vương không biết cảm giác được cái gì, đột nhiên rùng mình một cái, sau đó nó vẫy vẫy đầu đi đâm tảng đá lớn đang lấp kín cửa động.

Bạn tốt của nó đang ở bên trong, nó muốn đi cứu bạn.

Đại hổ bị Trâu rừng vương đuổi theo một ngày một đêm, tuy rằng trên đường từng có dừng lại nghỉ, nhưng nó vẫn mệt tới bán sống bán chết như cũ. Sau lại thật vất vả mới tìm được một chỗ nghỉ ngơi, bây giờ nó chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, căn bản mới không thèm quan tâm cửa động có bị lấp kín hay không, nhưng ai biết lúc nó đang nằm ngủ ngon lành, con trâu ngốc kia lại bắt đầu đâm tảng đá.

Có còn để hổ sống hay không!

Trâu rừng vương một lòng muốn cứu bạn tốt, cho nên nó dùng hết toàn lực đâm tới cực kỳ mãnh liệt.

“Phanh phanh phanh!”

Mỗi lần nó đâm tới, ngọn núi với mặt đất cũng sẽ rung chuyển theo.

Tiếng va chạm thật lớn phát ra làm cho mấy người Kim Dục bối rối.

Trâu rừng vương đây là muốn tự sát?

Tại sao nó lại luẩn quẩn trong lòng như thế?

“Tiểu Dục, con mau nghĩ cách để chúng ta tới ngăn cản Tráng Tráng, nó là con trâu tốt như vậy cũng không thể chết nha!” Giọng nói Kim mẫu có chút sốt ruột.

Kim Dục giữ chặt bà: “Nương, người đừng vội, con thấy Tráng Tráng không giống như là muốn tự sát, mà ngược lại hình như nó muốn đập vỡ tảng đá đi.”

Đám người Kim mẫu mang vẻ mặt khó hiểu “Đập vỡ để làm gì?”

Kim Dục sờ sờ cằm: “Nó hẳn là muốn cứu đại hổ.”

Đám người Kim mẫu: “……”

Trâu cứu hổ?

Lương Nguyên giật giật khóe miệng: “Nhưng tại sao nó cứ đâm thẳng chính diện? Tảng đá vừa to vừa cứng như thế, đâm chính diện không thể vỡ được, chỉ có thể đẩy ra từ bên cạnh.”

Kim Dục “…… Nó đại khái là không nghĩ được như vậy.”

Sau một thời gian, nhìn thấy Trâu rừng vương vẫn cứ chấp nhất đâm tảng đá lớn như cũ, đám người Kim Dục bàn bạc với nhau một hồi, liền quyết định đi giúp nó.

Kim Dục dẫn đầu đi qua giao tiếp với Trâu rừng vương.

Lúc này Trâu rừng vương đã đâm tới nỗi trên đầu bê bết máu, nó vừa nhìn thấy nàng lại đây liền mở miệng ra.

Đâm đá mệt mỏi, khát!

Muốn uống nước, bổ sung thể lực lại đâm đá tiếp.

Kim Dục: “……”

Cho Trâu rừng vương uống nước xong, Kim Dục thử giao tiếp với nó để giúp đỡ, nhưng Trâu rừng vương căn bản nghe không hiểu, Kim Dục không có biện pháp đành phải tự mình đi đẩy tảng đá lớn làm mẫu cho nó xem.

Tảng đá lớn so với cửa động còn cao hơn nữa mét, từ chính diện nhìn thì chiều rộng của nó khoảng hai mét, chiều dài khoảng ba mét. Một cái tảng đá lớn như vậy cũng không biết hai huynh đệ Trần Lập làm sao có thể di chuyển tới để thiết kế được.

Hay là tảng đá lớn vốn đã ở giữa sườn núi, là cái loại muốn rơi lại không rơi được?

Dùng sức đẩy một cái, tảng đá lớn không xê dịch một xíu nào, Kim Dục lập tức liền vẫy vẫy tay với mấy người Lương Nguyên, bảo bọn họ lại đây cùng nhau đẩy tảng đá.

Trâu rừng vương đứng bên cạnh xem đến ngốc, nghiêng đầu to: “……”

Cái đám dị loại xấu xí này vì sao muốn cướp tảng đá với nó, cái này lại không phải cỏ nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play