“Có người đi qua nơi này, xem ra đã có ai đó vào núi trước rồi, nhưng không phải đi cùng một lối vào với chúng ta.” Lương Nguyên đưa mắt nhìn xung quanh nói.
Dương Đà sơn rất lớn, có rất nhiều lối vào, dưới chân núi cũng không phải chỉ có một ngôi làng, cho nên có người vào núi cũng không có gì lạ.
Một khi con người ta đã bị ép tới đường cùng, thì cho dù cái nơi cuối cùng đó có nguy hiểm như thế nào thì họ cũng sẽ liều một lần.
“Lòng người khó đoán, chúng ta không biết mấy người vào núi phía trước là người như thế nào, để tránh xảy ra tranh chấp, chúng ta không nên đi chung một đường với họ.” Lương Nguyên nói.
Mấy người Kim Dục cũng nghĩ như vậy.
Có người ngoài ở sẽ rất phiền phức.
Mọi người cũng không chậm trễ, lập tức đi sang một con đường khác.
Nhưng đi không tới mười lăm phút, bọn họ liền thấy một vũng máu.
Nhìn dọc theo vết máu, thế nhưng thấy được một con hổ dữ đang ăn thịt người.
Đầu người đó bị cắn nát, não văng ra đầy đất, ruột bị kéo ra thật dài ở trên mặt đất.
Kim Dục sợ hãi đến nỗi xém chút nữa thì nôn ra, nàng vội vàng nâng tay bịt chặt miệng lại.
Lương Nguyên làm động tác im lặng, mọi người vội vàng nín thở, nhẹ tay nhẹ chân đi ngược lại, sợ khiến cho mãnh hổ chú ý.
Nhưng Trâu rừng vương lại vô cùng vui vẻ, vừa nhìn thấy mãnh hổ liền hưng phấn "mu" kêu một tiếng.
Nhóm người Kim Dục: “......” Xong con bê!
Mọi người lập tức xoay người chạy.
“Tráng Tráng, mi tự nhiên kêu lên làm cái gì!” Kim Dục tức giận gầm nhẹ.
Trâu rừng vương lại không thèm quan tâm nàng, nhanh chân chạy tới chỗ mãnh hổ, con hổ nghe tiếng quay đầu lại thấy được nó, không những không tấn công mà cư nhiên còn nhấc chân lên chạy.
“Mu!” Mèo ơi, đứng lại, cùng lão ngưu chơi đi!
“Rống!” Aaa! Lại là cái tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển nhà mi, đồ điên! Tại sao lúc nào mi cũng đuổi theo ta.
“Mu!” Bởi vì mi là tên mạnh thứ hai trên núi này, miễn cưỡng cũng có thể được coi là đối thủ của lão ngưu yêm đây.
Mấy người Kim Dục xem đến trợn tròn mắt: “......” Con bò này không nghĩ tới lại là một tên hiếu chiến?
Kim Hổ: “Cha, đại hổ cư nhiên sợ bò rừng, sau này con muốn đổi tên thành Kim Ngưu.”
Kim phụ: “... Thật khó tưởng được như này!”
“Nhân lúc đại hổ chạy đi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Có xác chết ở chỗ này, mùi máu tươi rất nhanh sẽ dẫn tới những con dã thú khác.
Mọi người tránh né thi thể, đi vào một cánh rừng thưa thớt rồi vội vàng lên đường, thấy được rau dại cũng không dám dừng lại hái, sắc trời rất nhanh liền tối hẳn, đại hổ với Trâu rừng vương đều không có đuổi theo, cũng không tìm được sơn động để nghỉ ngơi, mười mấy người chỉ đành phải tìm một khối đất bằng để nhóm lửa nấu ăn.
Mới vừa ăn xong thì nghe được tiếng ai đó đang nói chuyện.
“Ta nhìn thấy ánh lửa, thật sự có người ở đây, tốt quá rồi!”
“Có người tới!” Nghe được âm thanh này, vẻ mặt của mọi người đều trở nên cảnh giác, cất hết đồ ăn nước uống vào, đem lưỡi liềm cùng với mấy công cụ khác cầm trong tay.
Âm thanh nói chuyện càng lúc càng tới gần, rất nhanh liền có hai nam nhân chui ra từ trong bụi cây gần đó.
Hai người này có thân hình cao lớn cường tráng, một người để râu cá trê, một người để râu quai nón, trên lưng đều mang cung tên, trong tay thì cầm rìu.
Vừa nhìn thấy đám người Kim Dục, trong mắt hai người mang đầy vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể gặp được một đội ngũ vừa nhỏ vừa yếu ớt còn có tàn phế như này, Nhìn nhìn một chút hai người bọn họ liền lập tức hồi thần lại, nở nụ cười lau mồ hôi trên trán, nam nhân râu quai nón lên tiếng: “Thật tốt quá, rốt cuộc cũng tìm được một chỗ để nghỉ ngơi.”
Hắn tiến lên một bước, hướng về phía đám người Kim Dục chắp tay nói: “Làm phiền mọi người rồi, ta tên Trần Lập, đây là đệ đệ của ta Trần Sơn, hai huynh đệ chúng ta là thợ săn ở thôn Lê Hoa, vì thiên tai nên không còn cách nào khác đành phải cùng mọi người trong thôn liều tiến vào Dương Đà sơn để cầu sinh. Nhưng không may sáng sớm hôm nay chúng ta gặp phải đại hổ, trong quá trình chạy trốn thì bị lạc khỏi thôn dân, chúng ta tìm thời gian dài cũng không tìm được chỗ thích hợp để nghỉ ngơi, mọi người có thể cho phép hai huynh đệ chúng ta cũng nghỉ ngơi ở đây một đêm hay không?”
Râu cá trê Trần Sơn cũng bước lên trước nói: “Xem tình huống của mọi người, thì chắc cũng là vào trong núi để chạy nạn, các người bên trong có nhỏ có yếu, có thể đi đến được nơi này thật sự rất không dễ dàng. Con hổ mà ban ngày bọn ta gặp được chắc hẳn cũng còn đang ở gần đây, chúng ta ở chung một chỗ cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, nếu con hổ kia thấy chúng ta đông người thì cũng sẽ không dám tùy tiện tấn công.”
Hai người này ăn nói nhã nhặn, thái độ thân thiện, rất khiến người ta dễ dàng buông xuống tâm cảnh giác với họ, lời hai người nói ra cũng rất khó để từ chối.
Mấy người Kim phụ nhìn nhau một lúc, sau đó gật gật đầu, làm cho bọn họ ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
“Cảm ơn mọi người!” Hai người Trần Lập vô cùng cảm kích, bước tới ngồi ở đối điện đám người Lương Nguyên.
Vừa ngồi xuống hai người liền cảm thấy đói bụng, mỗi người móc từ trong lòng ngực ra nửa cái bánh bắp rau dại, thời điểm đang chuẩn bị ăn thì Trần Sơn quay đầu lại hỏi: “Mọi người đã ăn chưa, chúng ta có thể chia cho mấy người một chút……”
Lương Nguyên nói: “Chúng ta đã ăn một chút rau với quả dại rồi, không đói bụng, hai người không cần để ý.”
“Vậy chúng ta đây liền không khách sáo nữa!” Trần Lập hai người nói xong, liền há miệng ăn từng miếng lớn, không lâu sau thì đã ăn xong.
Bọn họ sờ sờ bụng, mỉm cười nói với mấy người Lương Nguyên: “Từ lúc gặp thiên tai cho tới nay, chúng ta liền chưa từng được ăn no, nếu không phải là vào trong Dương Đà sơn này thì đã sớm chết đói.”
Kim phụ thở dài: “Đúng vậy! Thiên tai hại người nha! Chúng ta đã lên đường chạy nạn hơn nửa tháng rồi, cũng chỉ có thể gặm vỏ ăn rễ cây, đói đến mức không còn cách nào khác đành phải liều chết đi vào trong núi, hai người nhìn xem nữ nhi của ta này, đều đói thành da bọc xương.”
Ông vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ Kim Dục.
Ngụ ý chính là: không chỉ có mấy người mới ăn không đủ no, mà chúng ta cũng rất đói.
Kim -> da bọc xương -> Dục: “……” Sao cứ phải lấy nàng ra làm ví dụ, nàng cũng đã có thêm một tí thịt rồi có được hay không?
Hai người Trần Lập nghe vậy đưa mắt nhìn Kim Dục một cái, lập tức bị gương mặt hốc hác hóp vào cùng với dáng người gầy còm như cây tre của nàng làm cho sợ hãi.
Đây là nữ nhân xấu xí nhất mà họ từng gặp qua!
Kim Dục bị ánh mắt của bọn họ đâm tổn thương, lập tức đứng dậy kéo Kim Kiều với Lương Nguyệt lên: “Cha, nương, tụi con mệt mỏi nên đi ngủ trước đây.”
Nàng không muốn dính líu quá nhiều vào cuộc trò chuyện của cánh nam nhân, dù sao thì mấy nam nhân trong đội ngũ của nàng đều rất nhạy bén.
Nàng dẫn theo hai cô bé đi qua lấy hai tấm tấm đệm mỏng rách nát, trải xuống trên mặt cỏ phía sau Kim mẫu, nằm trên đó ngủ.
Thân hình cao lớn của Kim mẫu che khuất ba người bọn họ, chặn tầm mắt của hai người Trần Lập.
Trần Lập hai người đối với mấy cái tiểu cô nương như Kim Dục không có hứng thú, hai người bọn họ vẫn luôn tìm đề tài nói chuyện với mấy nam nhân trưởng thành như Lương Nguyên.
Thái độ của bọn họ tuy rằng thân thiện, nhưng càng nói càng làm người ta cảm thấy phiền, bọn họ thắc mắc quá nhiều chuyện.
Kim Dục cũng không có ngủ, nàng vẫn luôn nằm trên mặt đất nghe cánh nam nhân nói chuyện phiếm.
Nghe nghe nàng liền nhíu mày.
Nàng cứ cảm thấy hai người Trần Lập có vấn đề.
Hai người bọn họ đều là thợ săn, thời điểm bắt đầu vào trong núi với thôn dân, bọn họ tổng cộng có 21 người, ngoại trừ hai người ra thì trong đội ngũ vẫn còn ba người thợ săn.
Bọn họ vào núi sáu ngày, ngày đầu tiên thì gặp được nhện độc, một nữ nhân với một đứa nhỏ bị cắn trúng độc chết.
Ngày hôm sau gặp rắn độc, có một ông lão bị cắn chết.
Ngày thứ ba có hai người bị gấu mù giết chết.
Ngày thứ tư……
Mỗi một ngày đều có người chết, mới sáu ngày đã chết mười một người, còn thừa lại mười người sáng nay gặp phải đại hổ, trong lúc chạy trốn thì hai người Trần Lập bị tách khỏi đội ngũ, trước khi bị tách ra, trong đội ngũ bọn họ đã có một người thợ săn bị đại hổ cắn chết.
Bọn họ tính nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại đi tìm đội ngũ.
Trần Lập còn đưa ra lời mời đám người Kim Dục gia nhập vào nhóm của bọn họ, nói mọi người cùng nhau đi chung mới an toàn nhất, một bộ bọn tôi đều là vì tốt cho mọi người.
Lương Nguyên uyển chuyển từ chối lời đề nghị của hai người, đột nhiên ngáp lên một cái.
Mấy người Kim phụ thấy vậy cũng nhanh ngáp theo.
Trần Lập chuyển động tròng mắt sau đó nói nhanh: “Mọi người đều mệt rồi? Nếu không thì mấy người ngủ trước, để hai huynh đệ bọn ta gác đêm dùm mọi người.”
Lương Nguyên nói: “Như vậy không tốt lắm đâu.” Nói xong hắn lại ngáp cái nữa.
Trần Lập xua xua tay: “Không cần ngại, đều là đi chạy nạn bên ngoài thì hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau, mọi người mau ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt ngày mai mới có sức lực để lên đường.”
Lương Nguyên cũng không làm giá nữa, gật gật đầu: “Vậy được rồi, nửa đêm trước hai người gác, nữa đêm sau tới ta.”
Mấy người Kim phụ cũng không nói cái gì, bọn họ đều nghe theo Lương Nguyên, tuy rằng thằng nhóc này trẻ tuổi nhưng có bản lĩnh hơn bọn ông nhiều, hắn chính là thủ lĩnh, là trụ cột của bọn họ.
Mấy người Lương Nguyên rất nhanh đã ngủ say.
Thấy Lương Nguyên bọn họ ngáy ra tiếng là thật sự ngủ rồi, ánh mắt hai người Trần Lập trong nháy mắt liền trở nên hung ác, nào còn có nửa phần thân thiện như lúc trước.