Vẫn luôn chỉ ăn bánh bao màn thầu với thịt lợn rừng thật sự quá ngán, nghĩ tới hôm nay mấy đứa nhỏ như Kim Kiều đều bị hoảng sợ, bản thân mình cũng thèm ăn, cho nên Kim Dục liền bàn bạc với mọi người, tính theo đầu người mỗi người góp 30 văn tiền mua một chút mì sợi, một thùng nước, bảy cây xúc xích giăm bông, bảy cái trứng gà kho, sáu cây kẹo que một văn tiền hai cây cùng với một bao muối.
Kẹo que thì chia cho Kim Kiều, Lương Nguyệt, Kim Hổ, Đinh Sái, Đinh Tiêu với Kim Dục sáu người ăn, mì sợi thì dùng nồi to nấu, lúc chuẩn bị chín thì rắc thêm một chút muối, sau đó cắt nhỏ giăm bông ra bỏ vào nấu chung.
Không có chén đũa nên chờ mì nấu chính xong, mọi người cắt trứng kho ra làm đôi đặt lên trên mì, sau đó nâng nồi mì đặt lên tảng đá, mười bốn người vây quanh lại đứng chung một chỗ, tìm mấy nhánh cây sạch sẽ làm đũa cùng gắp mì trong nồi ăn, mọi người ai cũng không ghét bỏ ai.
“Cái thứ gọi là giăm bông này thật sự ăn quá ngon!”
“Trứng kho cũng rất ngon.”
“Mì sợi càng ngon, cái này gọi là gì? mì khô? Về sau có thời gian thì phải học cách làm mới được, muốn ăn cũng rất tiện.”
“Tiếc là không có dầu ăn, cơ mà lần sau chúng ta cũng có thể dùng thịt lợn rừng để nấu mì ăn, hương vị kia khẳng định càng ngon hơn nữa.”
“Cũng không cần mua giăm bông với trứng kho nữa đâu, ăn một lần là được rồi, chờ sau này kiếm được tiền rồi tính lại”
Mọi người rất là hứng thú với việc làm mì khô, mì mà bọn họ ăn trước kia đều là mì tươi vừa mới cán nên không giống như loại mì khô này, làm còn rất phiền phức. Cho nên phải chờ đến sau khi thu hoạch lương thực xong hết, thì bọn họ mới có thời gian rảnh rỗi làm một ít để ăn, nguyên liệu để làm còn là bột mì thô hơi ngả đen chứ không phải bột mì tinh trắng mịn như này.
Kim phụ dùng khuỷu tay chọc chọc Kim mẫu: “Nương bọn nhỏ, bà giỏi nấu ăn, chúng ta có thể làm mì khô để bán, khẳng định có thể kiếm được nhiều tiền.”
Kim Hổ với Kim Kiều rất ủng hộ: “Kiếm được nhiều tiền là có thể mua được rất nhiều đồ ăn vừa ngon vừa lạ mắt trong pháp bảo!”
Kim Dục gật gật đầu: “Mua tới ăn không hết thì cầm đi bán, cũng có thể bán được rất nhiều tiền.”
Nàng biết làm mì khô, chờ về sau có cơ hội, nàng có thể tìm một cái cớ để dạy cho Kim mẫu.
Mấy người Kim phụ dùng sức gật đầu: “Đúng đúng đúng, có di động ở đây thì cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.”
Lương Hoành không nhịn được cảm thán: “Trước kia ở trong nhà cũng không được ăn ngon như vậy đâu, bây giờ đang ở trong núi sâu mà còn có thể ăn được nhiều đồ ăn ngon như vậy thật sự giống như đang nằm mơ.”
Lời này mọi người đều rất đồng ý, sôi nổi nhìn về phía Kim Dục: “Đây đều là nhờ phúc của tiểu Dục.”
Kim Dục khiêm tốn cười.
Đáng tiếc di động không có bán thịt, hải sản tươi với rau xanh, nàng cũng không thể tùy ý xuống bếp, bằng không nàng sẽ khiến cho mọi người biết, cái gì mới được gọi là mỹ thực chân chính, cái gì mới gọi là phúc.
Đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên có một trận gió lớn thổi tới, Kim Dục run lập cập, thật lạnh nha.
Nàng liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói với mọi người: “Trong núi cùng với bên ngoài không giống nhau, tuy rằng không có mưa, nhưng càng đi lên chỗ cao trời sẽ càng lạnh, mà quần áo trên người chúng ta quá mỏng manh, cho nên chúng ta cần phải dành ra một chút thời gian mua ít vải vóc với bông may thêm quần áo, tránh cho bị cảm lạnh.”
Kim Lan vô cùng đồng ý: “Đúng đúng, cần thiết may thêm quần áo, nhưng không phải là bây giờ, chúng ta trước đó cần phải tìm được một nơi an toàn để nghỉ ngơi một chút, rồi mới có thể bắt đầu làm quần áo.”
Mọi người gật gật đầu ủng hộ.
Bầu không khí xung quanh nồi mì rất tốt, mọi người vừa ăn vừa bàn chuyện tương lai, mọi người cùng nhau tươi cười xán lạn, vòng sáng hạnh phúc liền tỏa ra xung quanh.
Trâu rừng vương bị tiếng cười của bọn họ đánh thức, nâng mí mắt lên liếc nhìn bọn họ một cái, nồi mì tỏa ra hương thơm nồng nặc chui vào trong mũi nó, làm nó ghét bỏ dùng cái mũi phun khí.
Cái mùi gì thối muốn chết!
Cái đám dị loại này đang ăn thứ gì lạ vậy, lớn lên xấu, ăn đồ vật cũng kỳ quái, thật đáng thương nga!
Nó cảm thán xong liền nhắm mắt lại tiếp tục chìm vào trong giấc mộng đẹp, trong mộng có một con trâu rừng cái đang giao phối với nó, chúng nó vừa chơi đùa vừa ăn cỏ xanh mỹ vị, vô cùng vui sướng.
"......"
Trong lúc ngủ mơ, Kim Dục có cảm giác bản thân đang được ai đó ôm, tức thì giọng nói của Kim mẫu tuyền vào trong tai.
“Đứa nhỏ này mệt quá rồi, đừng quấy rầy nó, đại tỷ, tỷ nâng con bé dậy đặt lên lưng muội để muội cõng, cha bọn nhỏ, giúp ta khiêng nồi lên.”
“Được rồi!”
Kim Dục đang còn ở trong mộng nâng lên khóe miệng, tấm lưng của nương thật ấm áp làm sao.
“Con trâu rừng đang đi theo phía sau ta này thật sự quá đáng sợ”
“Nó không phải đi theo ông, nó là đi theo Tiểu Dục.”
“Nữ nhi của ta thật sự quá lợi hại, Hổ Tử, Kiều Kiều, hai đứa phải nhớ kỹ, năng lực này của đại tỷ mấy đứa chỉ có chúng ta mới biết được, không thể nói với người khác, bằng không những người đó sẽ cho rằng đại tỷ của hai đứa là yêu quái chộp tới đem đi thiêu sống.”
Mỗi lần xảy ra thiên tai, liền xuất hiện vài người đầu óc có bệnh, rất thích bắt người khác đem đi hiến tế.
Đó chính là một cái sinh mệnh đang sống sờ sờ nha!
“Vâng vâng, chúng con đều hiểu mà, con với Kiều Kiều cái gì cũng sẽ không nói.”
Đoàn người đi một lúc lâu mới tìm được cái sơn động ngày hôm qua, đồ vật vẫn còn ở, chỉ là có một khối thịt bị chuột gặm còn có một nửa.
Kim Dục vừa tỉnh lại liền đúng lúc nhìn thấy một con chuột bự cỡ con mèo chạy lướt qua trước mắt cô, chui vào một cái lỗ nhỏ.
Lập tức sợ nổi cả da gà, nàng thật sự chịu không nổi mấy con chuột siêu bự như thế này!
Đời trước, lúc cha mẹ nàng còn sống, nàng cùng cha mẹ sống trong một cái thôn ở miền núi, khi đó điều kiện không tốt, lúc nửa đêm có một con chuột bò lên giường gặm ngón chân nàng, làm nàng bị ám ảnh cho tới tận bây giờ.
Mọi người từ bỏ miếng thịt bị con chuột gặm qua do sợ bị nhiễm bệnh, dù sao thì hiện tại cũng không lo thiếu đồ ăn, muốn tiết kiệm thì cũng không thể tiết kiệm kiểu này, giữ cho thân thể khỏe mạnh mới có thể đi ra Dương Đà sơn.
Lấy được đồ vật, Kim Dục đám người lại tiếp tục lên đường.
Kim Dục không để cho Kim mẫu cõng mình nữa, đi ở phía sau mọi người, nàng lặng lẽ cho trâu rừng vương uống một chai nước linh tuyền.
Trâu rừng vương lập tức lộ ra vẻ mặt hạnh phúc hưởng thụ, ở trước mặt Kim Dục càng thêm ngoan ngoãn.
Trên đường đi gặp được rau dại quả dại với bồ kết, mọi người liền thuận tay hái một chút, sau đó đi khoảng chừng một canh giờ rưỡi liền đến một khe núi, trong khe núi có một dòng suối nhỏ, nước trong suối chảy xuôi về phía nam.
Nhìn thấy nước, mọi người đều cực kỳ vui vẻ, quan sát bốn phía không có phát hiện dã thú hay mấy thứ nguy hiểm, dưới nước còn có cá lớn nên bọn họ liền tạm dừng nghỉ ngơi ở đây, nhóm lên một đống lửa lớn, lấy một nửa thịt heo rừng còn thừa với rau dại nấu thành một nồi, lại từ trong nước bắt mười mấy con cá nướng ăn, mỗi người một con.
Lâu rồi không có ăn cá, Kim Dục thực phấn chấn, nói với mọi người một chút, từ trong di động tiêu năm văn tiền mua một ít mì ớt cay, sau đó đem cá nướng chín rồi rải lên trên mì, ăn thật sự vui vẻ.
Những gia vị linh tinh như bột thì là cũng đừng nên nghĩ tới, quá nghèo, cho nên chờ chừng nào có tiền rồi mua sau!
Trong bao đựng đồ của mỗi nhà ai cũng đều có một bộ quần áo để thay, trước đó muốn dùng nước đều phải tiêu tiền, nên mọi người ngại tắm rửa, cũng ngại thay quần áo sạch do sợ làm dơ. Hiện tại có nước suối dùng miễn phí, mọi người ăn xong liền thay phiên nhau đi tắm rửa, mặc quần áo sạch sẽ vào rồi đem quần áo dơ đi giặt sạch, dùng nhánh cây treo lên phơi bên cạnh đống lửa, sửa sang lại bản thân cho tươm tất.
“Quá thoải mái!” Sạch sẽ ngồi ở trên cỏ, Kim Dục thở dài một tiếng.
Đi vào thế giới này lâu như vậy, rốt cuộc trên người cũng được sạch sẽ.
Nàng cúi đầu nhìn ảnh ngược của mình trong nước, thật gầy nha!
Gầy đến biến dạng!
Này phải mất bao lâu mới có thể dưỡng trở về nha?
Bất quá cũng may ngũ quan của nàng lớn lên tú khí đoan chính, làn da cũng rất trắng, là loại trắng mà phơi nắng bao nhiêu cũng không đen đó, nên cũng không xấu đến mức thảm thiết.
Nhưng khí chất của nàng lại mang đến cho người ta cảm giác quá mềm yếu, khiến cho ai nhìn thoáng qua đều sẽ cảm thấy nàng rất dễ bắt nạt.
Nhưng trên thực tế thì nàng một chút cũng không yếu.
Bởi vì sức lực của nàng đang dần dần biến lớn.
Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi nửa canh giờ, liền đến canh ba giờ thân, mọi người nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, liền thu hồi lại quần áo chưa làm xong sau đó tiếp tục lên đường, gặp rau dại quả dại thì liền dừng lại hái, phía sau bọn họ còn có trâu rừng vương đi theo.
Có lẽ là do có nó ở, nên mọi người cũng không gặp bất kỳ dã thú gì nữa, nhưng khi trời sắp tối, bọn họ lại phát hiện ra một ít dấu chân với bụi gai cỏ tranh bị vạch ra.