“Ca, lúc bọn mình tới rõ ràng có ngửi được mùi thịt, bọn họ có đồ ăn ngon như vậy mà lại không chịu chia sẻ với chúng ta, còn nói cái gì mà rau dại quả dại, bọn họ là đang đề phòng huynh đệ bọn mình.” Trần Sơn nhỏ giọng nói vào tai Trần Lập.

Trần Lập quét mắt nhìn Lương Nguyên, Đinh Đạt, Đinh Phong ba nam nhân khỏe mạnh nhất ở đây: “Không sao, cứ từ từ tới.”

Đám người phía trước bọn họ còn có cách để giết chết, huống chi là mười mấy người như này.

Vừa yếu nhược vừa tàn phế lại còn có hài tử.

Còn không mạnh bằng những người đã bên họ trước đó.

Cũng không biết làm sao có thể tới đây được?

“Đêm nay không nên ra tay, cần phải nghỉ ngơi thật tốt để giữ thể lực, ngày mai dụ bọn họ đi vào trong sơn động của con hổ kia.”

Huynh đệ hai người nghĩ rằng bọn họ nói chuyện rất nhỏ, không thể bị ai nghe được, nhưng lại không phát hiện ra lỗ tai Lương Nguyên đang khẽ nhúc nhích.

……

Tới sau nửa đêm, Lương Nguyên với Đinh Đạt đồng thời tỉnh dậy, đổi ca với huynh đệ Trần Lập để bọn họ đi ngủ.

Kim Dục hé mắt ra nhìn Lương Nguyên một cái, thấy là hắn đang gác đêm mới hoàn toàn an tâm ngủ say.

Mặt trời vừa mới nhú lên mấy người Kim Dục liền toàn bộ thức dậy, sau khi tỉnh lại mọi người cảm thấy quá đói bụng, theo bản năng liền định lấy đồ ăn ra ăn, nhưng vừa nâng mắt lên liền đụng trúng ánh mắt huynh đệ Trần Lập.

Sau đó vội vàng ném suy nghĩ muốn ăn mì sợi ra khỏi đầu, đem sọt mì sợi đặt qua một bên, lấy rau dại quả dại ra ăn.

Huynh đệ Trần Lập: “……”

Mấy người này cũng quá gian xảo, vì không muốn cho bọn họ ăn, lại có thể nhẫn tâm tự làm bản thân chịu ấm ức như vậy.

A! Keo kiệt!

Tùy tiện ăn một bữa xong mọi người vội vàng thu dọn đồ vật, dập tắt lửa, chuẩn bị tiếp tục lên đường, nhưng không nghĩ tới hai huynh đệ Trần Lập lại muốn đi cùng với bọn họ, lý do được đưa ra là trùng hợp hai người cũng muốn đi về phía nam, mấy người Kim phụ nghe vậy muốn từ chối, nhưng Lương Nguyên lại đột nhiên mở miệng: “Vậy thì đi chung! Huynh đệ hai người mạnh mẽ cường tráng, lại là thợ săn giàu kinh nghiệm, có hai người ở bọn ta cũng yên tâm.”

Cho dù không cho bọn họ đi theo thì họ cũng sẽ trộm đi, không bằng cứ để cho họ đi cùng, đặt hai người ở trong tầm mắt quan sát cũng yên tâm hơn.

Huynh đệ Trần Lập cũng đánh giá rất cao sự thức thời của Lương Nguyên.

Đoàn người không trì hoãn lâu lắm liền bắt đầu lên đường, trên đường đi nhiều thêm hai người ngoài thật sự rất bất tiện, muốn ăn không thể ăn, muốn mua cũng không thể mua. Hai người này còn cứ luôn kiếm chuyện để nói với mọi người, một chút cũng không giống thợ săn, mà ngược lại rất giống bà tám.

Đi được ba canh giờ, mọi người liền gặp được hai cái xác chết.

Hai cái xác đã bị dã thú cắn xé thành mấy khối nhỏ, bên cạnh còn có hai thanh cung tên.

“Là cung tên của Trương Hà với Trần Đại Lâm, không nghĩ tới bọn họ lại……”

Nhận ra được danh tính của hai cái thi thể, vẻ mặt huynh đệ hai người vô cùng đau khổ, lập tức ngã quỵ trên mặt đất.

Giọng nói của Trần Lập run rẩy: “Nếu hai người bọn họ đã chết, vậy những người còn lại chẳng phải là lành ít dữ nhiều?”

Bộ dạng chết của hai cổ thi thể vô cùng đáng sợ, mấy đứa nhỏ như Kim Kiều cũng không dám đi xem, lần lượt vùi đầu vào trong lòng ngực gia trưởng của mình, Kim Dục cũng bị Kim mẫu che lại hai mắt.

Trong khoảnh khắc sắp bị che lại hai mắt, Kim Dục nghe được một tiếng trâu kêu quen thuộc.

“Mu!” Âm thanh kia từ xa truyền tới.

Trừ cái này ra còn có thêm một âm thanh khác.

“Grào!” Là tiếng gầm của hổ.

“Là đại hổ, mọi người chạy mau.” Trần Lập hét lên một tiếng sau liền cùng Trần Sơn dẫn đầu chạy về một hướng khác, vừa chạy vừa la: “Mau chạy cùng bọn ta.”

Đám người Kim Dục kỳ thật là không muốn trốn, nhưng lại thấy hai huynh đệ bọn họ đau khổ chạy trốn, còn hét đến mức xé gan xé phổi như vậy, giọng hét kia cũng không phải chỉ lớn có một chút đâu, mà nghe tới giống như đang muốn thu hút tất cả dã thú tới vậy.

Mọi người thật sự cạn lời.

Kim Hổ: “Đại tỷ, đệ nghe được giọng của Tráng Tráng, nó còn đang đuổi theo con hổ kia sao?”

Kim Dục: “Chắc là như vậy.”

Nàng quay đầu nhìn về phía Lương Nguyên: “Hai người này có vấn đề, chúng ta có cần chạy theo bọn họ hay không?”

Lương Nguyên suy nghĩ hai giây, sau đó gật đầu: “Chạy, cứ chạy chậm đuổi theo.”

Hai người Trần Lập cố hết sức chạy một hồi, lúc quay đầu lại thấy đám người Kim Dục đang chạy rì rì theo phía sau, chạy trốn còn chậm hơn rùa, liền tức giận đến mức bốc khói.

 “Mấy người đang làm trò hề gì vậy, đại hổ đều sắp chạy tới mà mấy người còn không chịu chạy nhanh lên, là muốn làm đồ ăn cho nó hả?”

“Chạy nhanh lên! Ai nha! mấy người sắp làm ta tức chết rồi!”

Lương Nguyên thở hổn hển nói với bon họ: “Thật ngại quá, trong đội ngũ của bọn ta còn có con nít với người bệnh, mọi người lại còn mệt mỏi nên không chạy nhanh được.”

Kim phụ gấp đến độ ho khan: “Khụ khụ, khụ, hai người chạy chậm lại một chút, giúp chúng ta với, khụ, bệnh cũ của ta lại tái phát rồi, ta thật sự không muốn chết a, khụ khụ!”

Lương Nguyệt với Kim Kiều cũng khóc tới nỗi nước mắt nước mũi dính đầy mặt: “Thúc thúc cứu mạng với! Bọn con sợ quá huhu!”

Kim Dục lảo đảo chạy tới: “Cứuu…… mạng!”

Nàng nói xong liền trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.

“Tiểu Dục!” Kim mẫu la lên một tiếng, nâng nàng đặt lên lưng, cõng nàng chậm rì rì chạy.

Hai người Trần Lập nhìn xem bọn họ: “……”

Vốn định lợi dụng mấy người này dẫn đại hổ cùng nhau đi vào trong sơn động mà bọn họ đã thiết kế sẵn bẫy rập, sau đó nhốt bọn họ với đại hổ ở trong sơn động tự tổn hại lẫn nhau, còn huynh đệ hai người thì nhàn nhã ở một bên làm ngư ông đắc lợi, tiền tài với đại hổ đều có thể bắt được vào trong tay.

Nhưng dựa vào tốc độ hiện tại của mấy người này, sợ là còn chưa kịp chạy tới chỗ bẫy rập thì đã bị đại hổ ăn thịt.

Huynh đệ hai người do dự một hồi liền quyết định cắn răng quay lại, tính toán giúp đỡ đám người Kim Dục một tay.

Trần Lập đang muốn đi giúp Lương Nguyên đỡ Lương Hoành, thì Lương Hoành lại đột nhiên ngã lăn ra đất: “Ta nhảy…… không nổi!”

Ông chỉ có một chân nên nhảy rất mệt nha!

Lương Nguyên cũng thở hổn hển: “Ta cũng sắp chịu không được nữa.”

Trần Lập nghe vậy chửi thầm một câu đồ vô dụng, đang lúc hắn ta đang chuẩn bị làm gì đó, thì đại hổ liền từ trong lùm cây chạy ra, khiến cho mọi người đều sợ tới mức mặt mày tái mét. Ngay sau đó, đằng xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng trâu kêu "Mu", Trâu rừng vương giống như một con trâu điên hung hăng đuổi theo phía sau con hổ.

Vừa thấy được Trâu rừng vương, hai người Trần Lập liền bị dọa cho hoảng hốt.

“Tại sao lại có một con trâu rừng to như vậy?”

“Các lão nhân từng nói trong núi có một con Trâu rừng vương mạnh tới nỗi đại hổ cũng không dám chọc, hóa ra đấy là sự thật.”

“Nhưng nó không phải sống ở nơi sâu nhất trong ngọn núi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”

“Ai biết được, A! Nó tới kìa! chạy nhanh lên, chậm nhất định sẽ chết.”

Lúc này huynh đệ hai người không quản được nhiều như vậy, nhấc chân liền chạy nhanh đi không hề quan tâm tới đám người Kim Dục nữa, cho nên bọn họ cũng không nhìn thấy được khi Trâu rừng vương vừa thấy Kim Dục, mắt trâu liền sáng bừng lên.

Dị loại ngọt ngào, đợi lão ngưu với!

“Rống!” Đại hổ giống như không nhìn thấy được đám người Kim Dục mà chỉ lo vội vàng chạy trốn, nhanh như một cơn gió 'vụt' một tiếng liền trực tiếp lướt qua người bọn họ, trong nháy mắt liền chạy vào trong sơn động cách chỗ này không xa, còn núp vào chỗ sâu nhất trong sơn động.

Hai người Trần Lập đang chạy ở phía trước mọi người: “……”

Đại hổ dễ dàng chạy vào trong động bọn họ thiết kế như vậy? Thế thì làm sao bọn họ có thể khiến cho đám người này vô đó được?

Trong khoảng thời gian họ đang bàng hoàng thì Trâu rừng vương đã chạy nhanh như bay lại đây, dưới chân nó cỏ vụn văng ra tứ phía. Đám người Lương Nguyên nhìn thấy tốc độ của Trâu rừng vương quá nhanh sợ nó dừng không kịp, liền lập tức nhanh chân tản ra.

Hai huynh đệ Trần Lập cũng vội vàng lăn qua một bên, đang lúc bọn họ cho rằng Trâu rừng vương sẽ chạy thẳng về phía trước, thì không ngờ tới nó lại không định tiếp tục chạy nữa, mà lúc chạy tới chỗ hai người bọn họ liền phanh gấp một cái.

Nhưng lần này nó chạy quá nhanh nên phanh không kịp, để lại vết hằn trên cỏ, còn không kịp đợi dừng lại hoàn toàn thì nó đột ngột xoay người một cái, đập thẳng cái đuôi vào mặt Trần Lập.

“A!” Trần Lập bị cái đuôi của Trâu rừng vương đánh bay ra ngoài.

“Ca!” Trần Sơn hoảng hốt la lên.

Nhưng Trâu rừng vương cũng không chút nào phát hiện, hai mắt nó sáng lên tiếp tục chạy về phía Kim Dục.

Thấy nó chạy tới, Kim Dục cũng không giả bộ ngất xỉu nữa, mà là giả bộ một bộ dạng đang sợ hãi vươn cánh tay kêu to: “Mi đừng qua đây.”

Trâu rừng vương đột nhiên dừng lại, lần này dừng rất ổn định.

Mắt nó trông mong háo hức nhìn Kim Dục, mở miệng ra, một bộ dạng cầu được cho ăn.

Trần Lập bị đánh bay ra ngoài rơi xuống trên cỏ, lăn một chút liền đau đến mức nhe răng trợn mắt bò lên, hắn đưa tay sờ sờ vết đỏ đuôi trâu vừa mới xuất hiện trên mặt, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm Trâu rừng vương bên này.

Thấy nó đứng lại, hắn ta canh chuẩn thời điểm liền lấy ra cung tên trên lưng, bắn tới một mũi tên.

Trần Sơn thấy vậy cũng đi theo bắn một mũi tên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play