Lương Hoành đầy mặt u sầu: “Đáng lẽ trước đây chỉ cần dùng lửa là có thể đuổi được đám dã thú này đi, nhưng không biết tại sao lần này lại không có tác dụng, mọi người chờ tôi nghĩ lại xem còn có biện pháp gì không?”
“Grào!” Còn không đợi ông nghĩ ra biện pháp, một con chó hoang đột nhiên nổi điên nhào về phía bọn họ.
“Cút ngay!” Đinh Đạt vung một cây lưỡi liềm lên chém qua, nhưng con chó rừng này lại đột nhiên chuyển đầu, cắn lấy túi nước bên hông ông.
Cắn được túi nước, con chó rừng liền xoay người chạy đi, sau đó nó bị đồng bọn vây quanh, một đám chó rừng bắt đầu cướp đoạt túi nước.
Mấy người Kim phụ: “......”
"Rầm ầm ầm" Đột nhiên lúc này có một chuỗi tiếng động thật to truyền đến, khiến cho mọi người giật mình sợ hãi vội vàng xoay người nhìn lại, thế nhưng nhìn thấy một cái bóng dáng khổng lồ hướng về phía bọn họ chạy tới, sau khi bóng dáng tới gần mới phát hiện, nó cư nhiên chính là con trâu rừng lúc trước.
“Lại là con trâu rừng ngu ngốc này!” Kim phụ tức giận đến muốn đánh nhau với nó: “Trả lại nữ nhi cho ta...... í? Từ từ, tại sao nữ nhi ta lại ở trên lưng trâu, hơn nữa còn có Lương Nguyên?”
“Thật đúng nha, tại sao hai người bọn họ làm được vậy.”
“Mu!” Trâu rừng vương vừa tới, đám chó rừng lập tức lui tán, trong chớp mắt liền nhìn không thấy thân ảnh, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Trâu rừng vương đắc ý dừng lại, mu mu kêu, lúc lắc đầu trông rất là kiêu ngạo.
Yêm lão ngưu là mạnh nhất, đám chó con liền cút đi xa.
“Tiểu Dục, Lương Nguyên!”Đám người Kim phụ vô cùng mừng rỡ, muốn chạy tới, rồi lại không dám tới gần trâu rừng vương.
Thân hình khổng lồ của con trâu rừng này so với nguyên đám chó rừng hồi nãy còn đáng sợ hơn.
“Ngươi thả nữ nhi của ta xuống mau!” Kim phụ Kim mẫu tuy không dám tới gần, nhưng vẻ mặt cũng rất hung dữ, trong tay nắm chạy lưỡi liềm với dao phay.
“Cha, nương, mọi người tạm thời đừng vội, Tráng Tráng là con trâu tốt, nó sẽ không làm hại người khác đâu.” Kim Dục ngồi ở trên lưng trâu rừng lặng lẽ xoa xoa mông.
Trên lưng trâu rừng vương này có khối nổi lên như bướu lạc đà, cả người cơ bắp cường tráng, thịt trên lưng vừa cứng vừa chắc, ngồi lên thật sự quá khó chịu, mới ngồi có một chút mà mông nàng đã muốn bẹp thành hai mảnh.
Về sau không bao giờ ngồi lên lưng nó nữa.
Đám người Kim phụ: “......”
Tráng Tráng?
Trâu rừng vương lười phản ứng với mấy người Kim phụ, quăng cho bọn họ một cái ánh mắt ghét bỏ.
Dị loại yếu đuối còn rất xấu xí, thật cay mắt ngưu.
Chân trâu của nó gập một cái, nằm xuống ngủ trên mặt đất, Kim Dục với Lương Nguyên từ trên lưng của nó nhảy xuống, đi đến bên cạnh mấy người Kim phụ.
“Mau tới để nương xem, ai u! Trên mặt đều là vết thương, còn đổ máu, quần áo cũng bị rách, nữ nhi của nương đã chịu khổ rồi!” Kim phụ lôi kéo Kim Dục trên dưới đánh giá, đầy mặt đau lòng.
Kim phụ, Kim Hổ, Kim Kiều với cả nhà Kim Lan đều vây quanh lại đây.
“Tiểu Dục chịu khổ, hên chỉ đều là vết thương nhỏ, có thể dưỡng tốt.”
“Thực xin lỗi, chúng ta không có bảo vệ tốt con, sau này sẽ không như vậy nữa!”
“Này về sau chúng ta cần phải chăm sóc Tiểu Dục cẩn thận gấp bội.”
Được mọi người trong nhà quan tâm, trong lòng Kim Dục tràn đầy cảm động, nàng đơn giản kể tóm gọn lại những chuyện đã xảy ra.
Biết được lại là Lương Nguyên cứu Kim Dục, ánh mắt của mấy người Kim phụ nhìn Lương Nguyên lại trở nên khác xưa.
Kim phụ: “Tiểu Nguyên là hài tử tốt, có khả năng mạnh mẽ lại còn hiếu thuận, thật hâm mộ Hoành ca có thể có một đứa con ưu tú như vậy.”
Kim mẫu: “Nhà chúng ta còn thiếu tiểu Nguyên mấy lần ơn cứu mạng đâu, chờ về sau có chỗ ở ổn định, cần phải báo đáp thật tốt mới được.”
Một nhà Kim Lan cũng đi theo không ngừng khen.
Trước kia bọn họ ghét bỏ Lương Nguyên bao nhiêu, thì hiện tại liền thích anh bấy nhiêu, nhìn trái nhìn phải Lương Nguyên với Kim Dục, càng xem càng thấy xứng đôi.
Kim Dục Lương Nguyên, Kim Ngọc Lương Duyên*(1), tên liền rất xứng nha!
Bất quá dù cho vừa lòng Lương Nguyên đến thế nào, thì mấy người Kim mẫu cũng sẽ không nói ra, một là do tình huống hiẹn tại không cho phép nghĩ tới mấy chuyện này, hai là phải xem ý của hai đứa nhỏ như thế nào.
Trước kia hai đứa nhỏ ghét bỏ nhau như vậy, cũng không biết sau này có thích nhau được không.
-----
*(1): Trong tiếng Trung, Kim Dục Lương Nguyên /Jīnyù liángyuán/ đồng âm với Kim Ngọc Lương Duyên /Jīnyù liángyuán/ -> ý chỉ mối lương lương duyên hòa hợp, tốt đẹp, xứng đôi như Kim Đồng Ngọc Nữ.
Nhi tử bình an trở về khiến cho Lương Hoành rất là vui vẻ, hơn nữa thấy mấy người Kim phụ khen ngợi nhi tử ông nhiều như vậy, trong lòng ông cảm thấy vô cùng tự hào.
“Đại tỷ, trâu rừng này là chuyện như thế nào?” Kim Hổ nhìn trâu rừng tò mò hỏi.
Trâu rừng vương nghe tiếng liếc mắt nhìn nhóc một cái, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Càng xem càng thấy cay mắt ngưu.
Kim Hổ: “......” Sao có cảm giác con trâu này đang tỏ ra khinh thường họ đâu.
Đám người Kim phụ cũng rất tò mò chuyện của trâu rừng, thấy Kim Hổ hỏi, bọn họ cũng đều nhìn về phía Kim Dục Lương Nguyên.
Kim Dục nhìn Lương Nguyên một cái, cười giải thích nói: “Là do Phật Tổ phù hộ nên con mới có thể chuyển nguy thành an, dùng pháp bảo di động thuần phục trâu rừng.”
“Di động? Thuần phục?” Mấy người Kim phụ vô cùng kích động.
“Con trâu này đã bị thuần phục?” Chuyện này lợi hại à nha! Chưa bao giờ nghe nói qua có người thuần phục được dã thú, hơn nữa còn là một con trâu rừng siêu khổng lồ.
Kim Dục gật gật đầu, vẻ mặt thực nghiêm túc: “Bởi do con là người có duyên mà Phật Tổ chọn ban cho pháp bảo, cho nên nó mới có thể đuổi theo con không rời.”
Nàng nhặt túi nước ở bên cạnh lên: “Nước chúng ta uống là được mua từ trong pháp bảo, nước này trâu rừng rất thích, nhưng nó chỉ uống nước con đút, cũng chỉ nghe lời con, không có con ở thì mọi người không thể tới gần nó, bằng không nó sẽ tấn công mọi người.”
Nghe vậy, mấy người Kim phụ vội vàng lui về sau hai bước, cách xa trâu rừng vương một chút.
“Con đặt tên cho trâu rừng vương là Tráng Tráng, muốn cho nó đi theo chúng ta, bảo vệ chúng ta đi ra Dương Đà sơn, ý của mọi người như thế nào?”
Cho dù rất sợ trâu rừng vương, nhưng nghĩ đến sức mạnh của nó, đám người Kim phụ đều gật đầu đồng ý, có thể cho trâu rừng vương đi theo.
Cảnh giác nhìn nửa ngày, thấy xung quanh không có dã thú, trâu rừng vương thì đang ngủ rất say, mọi người hoàn toàn yên lòng, phân ra một nhóm đi nhặt củi lửa ở gần đây, còn một nhóm thì kéo Kim Dục với Lương Nguyên qua, giúp hai người băng bó miệng vết thương.
“Tuy rằng đều là một chút vết thương nhỏ, nhưng cũng phải dưỡng cho tốt.” Kim mẫu vừa lấy thuốc mỡ mà Tống Thừa Viễn đưa ra, bôi vết thương cho Kim Dục, vừa nói: “Miệng vết thương nông nên sẽ không để lại sẹo, qua một đoạn thời gian là có thể lành, lúc kết thành vảy con không được lấy tay gỡ.”
Sau đó cảm thán: “Dược mà Tống thần y đưa thật sự dùng tốt quá.”
Lương Hoành cũng vừa bôi thuốc cho Lương Nguyên vừa trầm giọng hỏi: “Con có ý tứ gì với đại nữ nhi Kim gia không? Rốt cuộc thì con bé đó cũng không còn giống như trước nữa, hai người các con lại còn có hôn ước.”
Lương Nguyên cúi đầu: “Không có suy nghĩ gì, cha, con không muốn nói tới chuyện này, con chỉ muốn đưa mọi người bình an đi ra ngoài, tìm một chỗ ở đàng hoàng.”
Cho dù có suy nghĩ, thì hắn hiện tại cũng sẽ không nói ra.
Thấy nhi tử không muốn nói nhiều, Lương Hoành cũng không hỏi nữa, chỉ là nhỏ giọng nói: “Trước kia cha thật không thích đại nữ nhi Kim gia, cũng không thích mấy người nhà họ, rốt cuộc thì bọn họ đều rất xem thường con, không chỉ có như thế, họ còn từng tới nhà ta quậy, lúc đó nhà chúng ta cũng không nợ bọn họ, thì họ dựa vào cái gì mà chà đạp con như vậy. Nên cha vẫn luôn hy vọng có thể giải trừ hôn ước, nhưng hiện tại thì suy nghĩ của cha thay đổi rồi, người Kim gia cũng không có đáng ghét như vậy, trừ bỏ mấy người Kim lão đầu thì một nhà Kim Dũng vẫn khá tốt.”
Tuy rằng ai cũng đều có khuyết điểm, nhưng xét về phương diện bọn họ không có một chút suy nghĩ sẽ bỏ rơi một người ốm yếu bệnh tật như Kim Dục, thì đó chính là ưu điểm của họ.
Lúc cha con hai người đang nói chuyện, Lương Nguyệt lặng lẽ đi tới chỗ Kim gia, trộm ôm Kim Dục thật chặt.
“Ôm...... Tỷ tỷ!”
Kim Kiều tức giận la to: “Nguyệt Nguyệt thối, ngươi lại cướp tỷ tỷ của ta.”
Lương Nguyệt ôm Kim Dục giống như đang bảo vệ con: “Tỷ, của ta.”
Thấy vậy, Lương Hoành nhịn không được vuốt râu cười ha hả: “Con nhìn thấy không, không chỉ có cha, mà tiểu muội của con cũng đối mới ấn tượng với tiểu Dục, tốt, thật tốt, con xem bộ dạng vui vẻ này của tiểu Nguyệt, như vậy mới thật sự giống một đứa con nít nha!”
Lương Nguyên chỉ là nhìn Kim gia bên kia không nói chuyện.
Lương Hoành: “Nhi tử, con có phát hiện ra không, không biết là nguyên nhân có bạn chơi cùng hay sao, mà tiểu Nguyệt giống như thanh tỉnh hơn trước kia một chút, sẽ không bất chợt nổi giận phá phách.”
“Vâng, đã nhìn ra được!”
“......”
Đêm hôm khuya khoắt gặp được nhiều chuyện như vậy, mọi người vừa mệt vừa đói, nghỉ ngơi một lúc liền muốn ăn chút gì đó, nhưng trừ bỏ cái nồi sắt lớn mà Kim mẫu lúc nào cũng cõng trên lưng ra, thì mấy đồ vật còn lại đều nằm trong cái sơn động lúc trước.
Nhưng trời quá tối, không tiện về lại sơn động, nếu rời đi đống lửa thì không chừng lại đụng trúng mấy con dã thú khác, hơn nữa mọi người đều đã mệt tới mức đi không nổi, nên không muốn lại lăn lộn nữa.
Bất quá cũng may túi tiền vẫn còn ở trên người, nên mọi người có thể dùng di động mua đồ vật ăn.