Lương Nguyên thật sự không biết cảm giác hiện tại của hắn là gì, hắn cảm thấy Kim Dục đang ở trước mắt là một nữ tử vừa xấu xí, gầy gò, bẩn thỉu, lại vừa ngốc nghếch, ngay thẳng, thông minh, kỳ quái.
Nàng hoàn toàn khác với bất kỳ nữ tử nào hắn từng gặp trước đây.
Đột nhiên có điểm tò mò nàng đến từ địa phương nào!
“Nếu đều đã nói ra thì ta cũng không cần che giấu nữa, phủ Thành Vận sẽ không mở ra cửa thành, chúng ta chỉ có thể vượt qua Dương Đà sơn.”
Tuy rằng đã sớm đoán được bọn họ có khả năng sẽ tiến vào núi lớn, cũng từng nghĩ tới muốn từ bên trong tìm chút bảo vật để đổi bạc, nhưng chính tai nghe được Lương Nguyên nói như vậy, Kim Dục chợt cảm giấy có chút lạnh cả người.
Có rất nhiều ngọn núi lớn ở cổ đại đều là rừng rậm nguyên thủy chưa từng được ai khai phá, bên trong ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm không thể tưởng tượng nổi, có rất nhiều dã thú lớn có nguy cơ tuyệt chủng ở hiện đại rất phổ biến ở những ngọn núi này, vượt qua những ngọn núi như vậy chính là hành động tìm đến cái chết.
Kim Dục nói ra suy nghĩ của mình: “Nước mà ta cho mọi người uống là được lấy từ linh tuyền, có tác dụng thúc đẩy động thực vật sinh trưởng, nên ta muốn kiểm tra một chút nó có hiệu quả thuần phục dã thú hay không, nếu là có thể thì chúng ta đi Dương Đà sơn.”
Nghĩ đến loại nước ngọt vô cùng giải khát kia, Lương Nguyên gật gật đầu: “Bên cạnh ngôi chùa miếu kia có một khu rừng núi, bên trong có ba con lợn rừng, đến lúc đó ta mang theo nước đi thử nghiệm một phen.”
“Được.”
“Dựa theo tốc độ hiện tại của chúng ta, khi đến ngã ba đường thì hẳn là có thể nhìn đến cả nhà đại cô của ngươi.” Lương Nguyên nói xong những lời này thì không nhìn Kim Dục nữa, xoay người liền đi rồi.
Còn Kim Dục thì đang vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Có thể gặp được cả nhà đại cô?
Thật tốt quá!
Cha nhất định sẽ rất vui.
Kim Dục bước nhanh đuổi kịp Lương Nguyên, ríu rít nói chuyện cùng hắn, hỏi ra được rất nhiều đồ vật có ích.
Hôm sau, khi mặt trời vừa mới mọc, mọi người dậy sớm ăn bánh bao rồi tiếp tục cuộc hành trình dài.
Sau khi đi được hai ngày, bọn họ quả thực nhìn thấy một cái ngã ba đường.
Nơi này có rất nhiều người đi đường, có người từ phủ Liễu Châu tới, cũng có người từ phủ Thành Vận tới, đa số đều đang hướng tới phủ Khánh Vinh mà đi.
Lương Hoành lắc đầu thở dài nói: “Từ phủ Thành Vận bên này cũng có rất nhiều người đi Khánh Vinh phủ, như vậy có thể thấy được tình huống bên đó liền giống như chúng ta phỏng đoán rất không tốt, ai! Đi thôi! Chúng ta tiếp tục lên đường.”
Kim Dục nâng mắt nhìn khắp nơi, không thấy được một nhà dì cả trong đám người, nàng lập tức nhìn về phía Lương Nguyên, Lương Nguyên liền ngồi thẳng xuống trên một tảng đá bên đường nói: “Cha, con mệt mỏi, chúng ta tạm thời ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút!”
Kim Dục thấy vậy cũng chạy nhanh tìm tảng đá ngồi xuống: “Con cũng mệt mỏi, chân đau quá, con cũng muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Trên chân nàng bị mài ra rất nhiều bọt nước, có bọt nước bị vỡ ra đụng phải mồ hôi trên chân liền đau đến chịu không nổi.
Mọi người kỳ thật cũng đều rất mệt đặc biệt là mấy đứa nhỏ Lương Nguyệt, chỉ là các người lớn cố gắng chống đỡ không nghỉ ngơi nên bọn nhỏ cũng không dám kêu mệt, lúc này thấy Kim Dục cùng Lương Nguyên đều ngồi xuống trên tảng đá, mấy đứa nhỏ cũng đi theo kêu mệt, đi qua ngồi.
Thấy vậy, mấy người Kim phụ cũng không nói cái gì, đi theo qua cùng nhau ngồi xuống nghỉ ngơi.
Kim Dục vừa nhặt một mảnh lá khô không biết là loại lá gì lên quạt gió, vừa nhìn xung quanh xem không bỏ sót một bóng người nào, sợ bỏ lỡ một nhà dì cả.
Khoảng hơn mười lăm phút sau, nàng đột nhiên nhìn thấy vài bóng người quen thuộc, vươn tay kéo kéo áo của Kim phụ: “Cha, mau nhìn xem, đó có phải là gia đình đại cô không?
Kim phụ nhìn theo hướng nàng chỉ, vỗ đùi: “Thật đúng là đại cô của con."
Ông hưng phấn đứng dậy chạy tới: “Tỷ! Tỷ! Kim Lan!”
Kim mẫu cũng thấy được mấy người Kim Lan, đứng dậy chạy theo qua.
Mấy người Kim Lan mới vừa đi đến ngã ba đường, đang chuẩn bị rẽ vào đường hướng phủ Khánh Vinh đi thì bỗng nghe được có ai đó đang kêu, quay đầu lại liền nhìn thấy cha mẹ Kim đang chạy tới chỗ họ.
“Là đại cữu cùng đại cữu mẫu!” Bốn người nhi tử của Kim Lan kinh hô ra tiếng, đẩy xe đẩy tay đi qua.
Kim Lan cùng tướng công của bà Đinh Đạt cũng vội vàng đuổi theo.
“Đại đệ, đại đệ muội, sao mọi người lại ở đây?”
“Chúng ta đang tạm nghỉ ngơi ở đây một chút rồi đi tiếp, vừa vặn thấy được mọi người, tỷ, tỷ phu, gặp được các người thật sự là quá tốt, mau tới bên này nghỉ ngơi.”
Mọi người trong nhà Kim Lan đi theo Kim phụ đến chỗ mấy người Kim Dục đang nghỉ ngơi, nhìn thấy người nhà họ Lương cũng ở đây, cả nhà Kim Lan đều rất kinh ngạc, sau đó nhìn một vòng cũng không thấy bọn người Kim lão đầu đâu, bọn họ liền vô cùng nghi hoặc.
“Cha nương bọn họ đâu?” Kim Lan hỏi.
Kim phụ bảo bọn họ ngồi xuống, đem chuyện Kim Dục bị nhị thúc của nàng ác ý vứt bỏ, cùng chuyện ông đã đoạn tuyệt quan hệ với đám người nhà cũ Kim gia nói đơn giản cho họ nghe
Cả nhà Kim Lan thật sự rất khiếp sợ, đối bọn người Kim lão đầu càng thêm cảm thấy thất vọng buồn lòng cùng chán ghét, đồng thời lại rất đau lòng Kim Dục.
Tất cả bốn người nhi tử của Kim Lan đều đi tới quan tâm Kim Dục.
Biểu ca Đinh Phong 17 tuổi: “Đại biểu muội đừng khổ sở, về sau đại biểu ca bảo vệ muội.”
Nhị biểu ca Đinh Lưu 15 tuổi: “Muội đã chịu ủy khuất rồi, lúc đó có phải rất sợ hãi hay không, sớm biết như thế liền kêu mọi người đi theo chúng ta, không đi cùng mấy người ông ngoại.”
Tam biểu đệ Đinh Tiêu 13 tuổi: “Nhị cữu bọn họ sao lại có thể hư như vậy, chúng ta chính là người một nhà, thật là làm người khác thất vọng buồn lòng.”
Tứ biểu đệ Đinh Sái 9 tuổi: “Ông ngoại bà ngoại cùng nhóm người nhị cữu vẫn luôn không thích chúng ta, cũng không thích cả nhà đại biểu tỷ, mặc kệ chúng ta làm cái gì bọn họ cũng không thích, thật giống như chúng ta không phải là người một nhà. Đệ một chút cũng không thích bọn họ, bọn họ đối xử với đại biểu tỷ như vậy đệ càng thêm ghét bọn họ!”
Kim Lan nhăn chặt mày: “Cha nương lần này thật sự quá đáng, đoạn tuyệt quan hệ cũng tốt, về sau chính chúng ta tự sinh sống.”
Bà với Kim phụ tuy là long phượng thai, nhưng bởi vì sinh ra sớm hơn nửa canh giờ nên thể chất của bà tốt hơn Kim phụ, tính tình cũng vừa dứt khoát vừa tàn nhẫn, trước khi chưa gả chồng bà chính là khắp nơi bảo vệ Kim phụ.
Lúc trước Kim lão đầu cùng lão thái thái muốn bán bà cho một ông già xấu xa làm tiểu thiếp, bà phản kháng không được liền trực tiếp đi tìm Đinh Đạt người vẫn luôn thích bà, để ông ấy phối hợp diễn tiết mục tự hủy hoại thanh danh với bà, khiến toàn thôn đều biết bà không thể sinh con, thân mình cũng đã cho Đinh Đạt, khiến cho Kim lão đầu tức muốn chết.
Cái ông già xấu xa đó lấy Kim Lan làm thiếp là vì xung hỉ, biết được bà vừa vô sinh vừa không còn trong trắng liền không còn suy nghĩ muốn mua bà nữa, bắt Kim gia trả tiền lại, Kim gia lấy tiền đều đã tiêu sạch hết nên liền bán bà cho Đinh Đạt lấy tiền trả nợ, Kim Lan cũng nhân cơ hội cùng Kim gia đoạn tuyệt quan hệ.
Sau đó Kim Lan gả chồng liền sinh ra bốn người nhi tử, Đinh Đạt làm thợ mộc, cả nhà sinh hoạt càng ngày càng tốt, Kim lão đầu đám người lại bị tức giận đến hộc máu.
Kim Lan nhìn nhìn mấy người Kim Dục, ánh mắt rơi xuống trên khuôn mặt gầy yếu của Kim Dục, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Nhà cũ Kim gia tạo nghiệp a, làm cho mấy đứa nhỏ đói thành cái dạng này!”
Nói rồi bà hạ giọng thì thầm vào tai Kim mẫu: “Nhà của chúng ta vẫn còn một ít thức ăn, đợi lát nữa khi không có người mọi người lại ăn một chút."
Kim mẫu trong lòng cảm động, đại tỷ thật tốt, sau khi gả chồng liền đã âm thầm giúp đỡ nhà họ rất nhiều, hiện tại lại đang trong thời kỳ khó khăn như vậy còn nguyện ý cùng bọn họ chia sẻ lương thực quý giá.
“Đại tỷ, bọn muội cũng có lương thực.” Cả nhà đại cô làm người vô cùng tốt, lại đều là người một nhà nên Kim mẫu liền không lừa gạt, nói thật cho Kim Lan nghe.
Kim Lan nghe vậy thực giật mình, nhìn Kim mẫu một cái, không có hỏi nhiều.
Có lương thực thì tốt rồi nếu không với nhiều người như vậy, số lượng lương thực bọn họ mang theo cũng không đủ ăn.
Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, Kim phụ nói với Kim Lan đám người chuyện họ muốn đi Bách Thú sơn.
Nghe vậy, Kim Lan cùng Đinh Đạt quay sang nhìn đủ loại người đang đứng ở ngã ba đường, số lượng người đi về hướng Khánh Vinh phủ thật sự nhiều đến đáng sợ, vì thế hai người nhất trí quyết định cùng đi theo đám người Kim Dục, gặp chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Đã sớm đoán được cả gia đình Kim Lan sẽ đưa ra quyết định như vậy, Kim Dục một chút đều không ngoài ý muốn, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Một nhà đại cô đều là người đáng tin cậy, trừ bỏ tứ biểu đệ mới chín tuổi ra thì đại biểu ca, nhị biểu ca, tam biểu đệ đều là thanh niên trai tráng có sức khỏe tốt, lớn lên vừa cao vừa tráng, hơn nữa mấy người họ từ nhỏ đều đã rất quan tâm nàng, có bọn họ đi theo sẽ càng an toàn.
Lại nghỉ ngơi trong chốc lát, Kim Dục mấy người tiếp tục lên đường.
Có cả nhà Kim Lan gia nhập, người trong đội ngũ liền trở nên đông đúc hơn, để tránh bị người đi đường chen lấn ly tán, các nam nhân liền đi ở phía ngoài để bảo vệ nữ nhân và hài tử ở giữa.