Kim Dục đứng dậy dụi dụi mắt nhìn, mới phát hiện Lương Nguyên đã xuống núi, hắn đang đỡ một nam nhân trung niên bị đứt chân phải ngồi bên cạnh Kim phụ nói chuyện phiếm.

Đó là cha ruột của Lương Nguyên, Lương Hoành.

“Nương, Lương Nguyên trở về lúc nào, sao không đánh thức con dậy?” Kim Dục đánh ngáp nói.

Kim mẫu giúp nàng chải tóc: “Trở về được mười lăm phút rồi nhưng thấy con ngủ ngon, vừa vặn mọi người cũng đều mệt mỏi, nên liền ở tạm chỗ này nghỉ ngơi thêm một chút.”

Lúc này Lương Nguyệt nhìn thấy Kim Dục tỉnh, cầm rắn chạy tới, chỉ vào nàng cười ha ha: “Xấu, xấu, xấu, so, ca ca, xấu.”

Kim Dục: “......”

Nàng còn chưa nói cái gì thì Kim Kiều đã không nhịn được, ai đều cũng không được phép nói xấu đại tỷ của cô bé, đại tỷ từ nhỏ ốm yếu bệnh tật còn có thể kiếm tiền nuôi bọn họ, đại tỷ là đại tỷ tốt nhất, mới không có xấu đâu!

Cô bé chạy tới che ở trước mặt Kim Dục, hung ác trừng mắt nhìn Lương Nguyệt: “Ngươi mới xấu, ngươi xấu nhất, ca của ngươi cũng xấu, còn dám nói đại tỷ của ta xấu, coi chừng ta đánh ngươi.”

“Oa! Đánh, người!” Lương Nguyệt chạy như bay đến núp ở sau lưng Lương Nguyên, oa oa khóc như một đứa bé mới một tuổi.

Kim Dục nhíu nhíu mày, muội muội này của Lương Nguyên bị bệnh ngốc cũng không nhẹ nha!

Kim Kiều thấy vậy liền tiến lên cùng Lương Nguyệt cãi nhau, cãi cãi, hai cô bé liền lăn lộn trên mặt đất thành một nhóm, Kim Kiều cưỡi ở trên lưng Lương Nguyệt, hung dữ giống như một con nghé con.

“Về sau không được phép nói xấu đại tỷ của ta nữa, đại tỷ của ta là tốt nhất, tỷ ấy biết làm quần áo, làm giày, vá chăn, quần áo trên người của ta chính là do đại tỷ làm.”

Lương Nguyệt khóc đến nước mắt lưng tròng, nghe vậy liền quay đầu lại nhìn quần áo của Kim Kiều một cái, sau đó kéo quần áo của chính mình nói: “Cha, cha, làm!"

Xem cô bé ngốc nghếch như vậy, Kim Kiều cũng không bắt nạt nữa, từ trên lưng cô bé leo xuống dưới nói: “Quần áo của ngươi là do cha ngươi làm?”

Lương Nguyệt quỳ sấp trên mặt đất gật đầu như đảo tỏi, không cẩn thận một chút liền đập đầu xuống đất: “Đau!!”

Cô bé siết chặt nắm tay dùng sức đấm xuống mặt đất: “Hư, ai ai a, đau!”

Kim Kiều cười ha ha: “Đất là cứng, ngươi dùng nắm tay đánh nó, đó là lấy trứng chọi đá, có thể không đau sao? Tới đây để ta chỉ cho ngươi, chúng ta dùng chân dẫm, dùng sức dẫm, dẫm bằng phẳng nó.”

Thấy Kim Kiều đứng trên mặt đất nhảy tới nhảy lui dẫm dẫm, Lương Nguyệt cảm thấy chơi thật vui nên từ trên mặt đất đứng dậy đi theo cùng nhau dẫm, vừa dẫm còn vừa lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì.

Nhìn thấy Lương Nguyệt đi theo Kim Kiều chơi đạp đất, không có bị bắt nạt, Lương Nguyên trong miệng liền lộ ra tươi cười.

Trước kia không có ai chịu chơi cùng muội muội của hắn, trừ bỏ chế giễu chính là nhục mạ, hắn vẫn luôn rất đau lòng, hiện tại nhìn thấy muội muội đi theo Kim Kiều chơi vui vẻ như vậy, hắn cũng vui vẻ lây.

Thời tiết nóng bức làm cho trên người toàn thân đều là mồ hôi, trên đường chạy nạn khổ đến không biết nói sao, hiện tại nhìn thấy hai đứa nhỏ hồn nhiên chơi vui vẻ như vậy, các người lớn cũng nở nụ cười theo, tự dưng cảm thấy cũng không có mệt lắm.

Lại nghỉ ngơi thêm mười lăm phút nữa mọi người mới tiếp tục cùng nhau lên đường, trước khi trời tối nhất định phải tìm được một chỗ để nghỉ ngơi, không thể cứ ngủ mãi ở nơi hoang dã như vậy được.

Lương Hoành chân cẳng không tiện, dùng gậy chống đi lại nhiều rất mệt mỏi nên Lương Nguyên liền cõng ông, mà Kim Dục bên này còn lại là để Kim mẫu cõng, Kim phụ cùng Kim Hổ phụ trách đẩy xe đẩy tay, Kim Kiều nắm tay Lương Nguyệt chăm sóc cô bé, tránh cho cô bé chạy loạn khắp nơi.

Đoàn người đồng tâm hiệp lực, trên đường đi đi dừng dừng đến khi mặt trời lặn cuối cùng cũng thấy được một ngôi làng nhỏ.

Làng nhỏ rách rưới đổ nát đến một bóng người cũng không có, mọi người trong làng đều đã đi chạy nạn.

Đám người Kim Dục tìm một nhà hẻo lánh nhất trong làng để làm nơi ở tạm.

Sau khi ăn xong, ba đứa nhỏ Kim Hổ, Kim Kiều với Lương Nguyệt đi ngủ trước, tất cả đều đã mệt đến không chịu nổi.

Còn lại người lớn cùng nhau ngồi vây quanh đống lửa, Lương Hoành nói với mọi người: “Đi dọc theo hướng nam khoảng hai ngày sẽ thấy một cái ngã ba đường, một đường dẫn đến phủ Khánh Vinh, một đường đi ngược về lại phủ Liễu Châu, đường còn lại đi tới phủ Thành Vận. Nếu dựa theo lộ tuyến mà nhi tử ta sắp xếp thì phải đi qua con đường đến phủ Thành Vận mới được. Phủ Thành Vận là quê quán của ta, hai mươi năm trước nơi đó cũng từng xảy ra nạn hạn hán, lúc sau lại gặp lũ lụt, ôn dịch, cho nên ta cùng nương tử mới có thể chạy nạn đến thôn Đại Bình. Lần này nạn hạn hán so hai mươi năm trước muốn nghiêm trọng hơn rất nhiều, khu vực bị ảnh hưởng rất lớn, phủ Thành Vận chỉ sợ cũng là một mảnh hỗn loạn, đến lúc đó chúng ta trước đi xem xét tình huống, nếu là được phép đi qua vậy thì đi đại lộ, nếu là không cho phép đi qua thì chúng ta phải đi đường vòng.”

Ông cầm cây gậy vẽ lộ tuyến đơn giản trên mặt đất.

“Cách cổng thành của phủ Thành Vận ba dặm bên phải có một ngọn núi lớn, tên là Dương Đà sơn, nếu vượt qua được ngọn núi này thì chúng ta có thể đi đường lớn, đi một đường thẳng về phía nam.”

Nói đến đây, vẻ mặt ông trở nên nghiêm túc lên: “Dương Đà sơn rất nguy hiểm, trong đó có rất nhiều động vật hoang dã như sói, hổ, báo,... Nếu không tới tình huống bắt buộc thì chúng ta không nên mạo hiểm đi xuyên qua nó."

Kim phụ gật đầu: “Ừm ừm, đó là chuyện đương nhiên, núi lớn tuy có nhiều bảo vật nhưng nguy hiểm càng nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành đồ ăn cho dã thú, chúng ta đương nhiên không thể đi.”

Nhưng nếu phủ Thành Vận chặn đường không cho phép đi qua thì bọn họ lại không thể không đi Dương Đà sơn.

Nghe được cuộc trò chuyện của hai người Kim phụ, Kim Dục nghĩ tới linh tuyền của mình, cái đồ vật này có tác dụng thúc đẩy động thực vật phát triển, không biết liệu có thể thuần hóa được những con mãnh thú đó hay không.

Nếu có thể thuần phục được mãnh thú, ngọn núi lớn kia ngược lại cũng có thể đi.

Từ bên trong tìm ra một ít đồ vật giá trị, đến cái thành trấn tiếp theo cầm đi bán, có bạc mới có thể mua được đồ vật trong Đào Viên.

Rốt cuộc bọn họ có nhiều người, nếu chỉ dựa vào tiền trong tài khoản hiện tại thì vẫn không đủ chống đỡ đến Bách Thú sơn.

Ban đêm, trời đầy sao sáng, có chút lạnh.

Kim Dục đang ngủ bên cạnh Kim mẫu, chợt có một người đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng.

Kim Dục mở mắt ra, thấy được Lương Nguyên đang lén lút.

Lương Nguyên hướng nàng làm động tác đừng phát ra tiếng, ra hiệu nàng đi ra ngoài nói chuyện.

Kim Dục thấy mọi người đều đang ngủ say, ngầm hiểu chậm rãi đứng dậy đi theo hắn ra bên ngoài.

Hai người giống đang lén lút hẹn hò, đi tới dưới một tàng cây khô.

“Ngươi kêu ta ra đây làm cái gì?” Kim Dục đánh ngáp hỏi.

Lương Nguyên ánh mắt thâm thúy, nhìn nàng: “Con đường kế tiếp sẽ càng ngày càng thêm khó đi, trong nhóm người chúng ta vừa có người bệnh vừa có nhiều người thân thể yếu nhược, cần có một ít đồ vật tự bảo vệ, di động của ngươi có mua được vũ khí phòng thân không?”

Kim Dục nghe vậy liền suy nghĩ một lúc: “Có thể mua nông cụ, đao đốn củi, rìu, lưỡi liềm, cuốc, xẻng này đó đều có thể mua, giá cả không quá đắt, so bên ngoài bán rẻ hơn gấp đôi.”

Trong Đào Viên lưỡi liềm chỉ bán 25 văn tiền một chiếc, ở nơi này rẻ nhất cũng bán tới 50 văn tiền.

Lương Nguyên hai mắt sáng lên: “Những cái này đều rất thực dụng."

“Mua đồ vật thật ra cũng đơn giản, nhưng tới lúc lấy ra chúng ta phải giải thích với mọi người như thế nào?” Đây mới là điều mà Kim Dục phiền não.

Lương Nguyên: “Trước khi đến phủ Thành Vận, chúng ta sẽ đi ngang qua một ngôi chùa, đến lúc đó để cho mọi người cầu nguyện với thần Phật, liên tục cầu xin may mắn, sau đó ngươi liền biến ra di động, giả vờ nói đó là đồ vật do trời ban cho người có duyên.”

Kim Dục hai mắt sáng lên: “Sau đó nói là Phật Tổ ban cho, ta chính là người có duyên, vật này chỉ có ta mới có thể sử dụng, để cho ta có thể ở trước mặt mọi người dùng điện thoại di động, thật là một biện pháp tốt nha! Ngươi… .”

Nàng đột nhiên nghiêng người tới, nhướng mày cười với Lương Nguyên: “Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, có phải ngươi đã sống lại hay không?"

Lương Nguyên trong lòng giật mình, không nghĩ tới cái cô nương này thông minh như thế, hắn nguy hiểm nheo mắt, cười như không cười nhìn nàng: “Ngươi biết chuyện trùng sinh?”

Xem cái phản ứng này của hắn, Kim Dục liền biết chính mình đoán đúng rồi, nàng chớp chớp đôi mắt: “Ngươi thật đúng là trùng sinh nha! Vốn dĩ chỉ là thử ngươi mà thôi không ngờ lại là sự thật, hèn chi ngươi biết rõ ta không phải Kim Dục còn có thể giữ bình tĩnh như vậy, dọc theo đường đi khi gặp được chỗ rẽ ngươi cũng không cần suy nghĩ liền biết nên đi con đường nào, khó trách thế nào cũng phải đi đường suốt đêm giúp ta tìm người thân, ngươi là đã biết cha nương của ta đang ở phía trước phải hay không? Ha ha, đại lão, ngươi không cần phải uy hiếp ta, cũng không cần phải dùng loại ánh mắt này nhìn ta, nếu đã nói thẳng ra bí mật của ngươi vậy thì ta không sợ sẽ bị ngươi giết, hơn nữa ngươi không phải cũng biết bí mật của ta sao? Chúng ta cũng như nhau thôi.”

“Ta chỉ muốn sống sót thật tốt, không có hứng thú với những gì đã xảy ra trong đời trước của ngươi đâu, ta có thể mua vật dụng, chúng ta đều cần lẫn nhau, vượt qua mọi khó khăn nhất định sẽ tìm được một nơi thích hợp để sống.”

Về phần sau này Lương Nguyên tìm được chỗ ở rồi có giết nàng hay không, hiện tại nàng cũng không thèm nghĩ nữa, sợ cái gì, "binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn", cùng lắm thì kết quả chỉ có một cái chết thôi.

Trước vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt rồi tính sau!

Lương Nguyên nhìn Kim Dục hồi lâu, chợt thở dài: “Nếu ngươi không phải là gặp được ta thì sẽ chết rất thảm.”

Kim Dục cười hì hì: “Không có nếu, ta gặp được người chính là ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play