Ban ngày ánh nắng mặt trời vô cùng nóng gắt, Kim Dục đi đường toàn thân đều là mồ hôi, tuy rằng mọi người trong nhà đối với nàng đặc biệt chăm sóc, đi một đoạn đường lại được người cõng một lúc, nhưng nàng vẫn khó chịu như cũ, hai chân giống như không phải của mình.
Buổi tối ăn ngủ ở nơi hoang dã, muỗi đốt khắp người đều là vết sưng đỏ, cái này làm cho Kim Dục càng cảm thấy thống khổ, nằm ở trong lòng ngực Kim mẫu trằn trọc như thế nào cũng ngủ không được.
Bất chợt có một cái mùi hương kỳ lạ truyền tới.
Kim Dục mơ hồ mở mắt ra, liền nhìn thấy Lương Nguyên ở gác đêm đang ném một ít cỏ khô không biết tìm được ở chỗ nào vào đống lửa, đốt ra một cái mùi hương.
Theo mùi hương lan ra, Kim Dục rõ ràng cảm giác được chung quanh muỗi giảm bớt.
Đây là cỏ đuổi muỗi?
Kim Dục vừa bất ngờ vừa cực kỳ vui vẻ, hướng về phía Lương Nguyên dựng lên ngón tay cái, lộ ra một nụ cười xán lạn, không tiếng động nói một câu: “Ngươi giỏi quá.”
Sau đó nhắm mắt ngủ.
Lúc này đã có thể ngủ an ổn.
Nhìn đến nàng rốt cuộc cũng ngủ, Lương Nguyên bĩu môi: “Yếu ớt!”
Hắn gặp qua nhiều thôn cô như vậy nhưng cũng chỉ có Kim Dục là người yếu nhất, trước kia yếu ớt, hiện tại thay đổi trái tim vẫn là yếu ớt.
Phiền phức!
Lúc sau mỗi ngày lên đường, Kim Dục phát hiện mỗi lần dừng lại nghỉ ngơi Lương Nguyên đều sẽ đi đâu đó, khi quay lại trong tay liền có thêm một nắm cỏ.
Kim Dục liền nhịn không được nhìn hắn chăm chú, hai mắt sáng lấp lánh, sạch sẽ trong sáng.
Lương Nguyên bị nàng nhìn đến cả người không được tự nhiên: “Đừng hiểu lầm, ta không phải vì ngươi, ta là vì mọi người.”
Kim Dục gật đầu như đảo tỏi: “Ừm ừm, biết mà, ta tự nhận thức được, chỉ là ta cảm thấy ngươi thật tốt.”
Lương Nguyên quay mặt đi, lười nói chuyện với nàng.
Ban đêm.
Ở dã ngoại nghỉ ngơi.
Thừa dịp tất cả mọi người ngủ say, Lương Nguyên còn đang gác đêm, Kim Dục chịu đựng mệt mỏi, lặng lẽ đứng dậy, đi theo Lương Nguyên đến một cái sườn đồi nhỏ, tìm một cái động suối khô đổ nước vào.
“Được rồi, sáng mai để cho mọi người đi tới đây tìm nước.” Kim Dục gãi gãi vết muỗi đốt trên mặt: “Thật phiền phức, cứ như vậy đổ nước vào, rất nhiều nước đều sẽ thấm vào trong đất, quá lãng phí.”
“Đợi đến khi tới chùa, làm di động xuất hiện ở trước mặt mọi người thì tốt rồi.” Lương Nguyên nhìn vết muỗi đốt trên mặt nàng nghĩ thầm, nha đầu này tại sao lại có thể thu hút muỗi nhiều tới vậy?
Bọn họ có nhiều người như vậy, cũng chỉ có nàng là bị muỗi đốt nặng nhất.
“"Đi, trở về đi, kẻo mọi người tỉnh lại.”
“Được.” Kim Dục nói chuyện đồng thời tự tát vào mặt mình một cái, nước mắt lưng tròng: "Đau chết ta rồi! Chắc là do ta thối quá nên mới thu hút nhiều muỗi như thế này."
Lương Nguyên: “Ta còn thối hơn ngươi.”
Kim Dục phụt cười một tiếng: “Đây là sự thật.”
Rạng sáng ngày hôm sau, Lương Nguyên lấy cớ không còn nước, mang theo Kim phụ cùng Đinh Đạt đi xung quanh sườn đồi để tìm nước.
Sau đó tìm được chỗ nước linh tuyền mà Kim Dục đã đổ vào, rồi liền đổ đầy nước vào bình hồ lô mang đi.
Cũng may nơi này ít người, không có ai nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ dẫn tới một phen cướp bóc.
Có nước, mọi người lại trăm cay ngàn đắng đi đi dừng dừng suốt năm ngày, tới khi trời tối mới đến được một cái thôn nhỏ trên núi, trong thôn có mấy đống lửa đang cháy, có mấy chục người ở, đều là dân chạy nạn đi ngang qua nơi này tạm thời dừng lại nghỉ ngơi.
Nhìn thấy đám người Kim Dục, những người đó đều lộ ra ánh mắt đề phòng, thắt chặt tay nải trên người.
Đám người Kim Dục cũng không nói chuyện với những người này, liền trực tiếp đi tìm một gian nhà ở cách xa những người này nhất để tạm nghỉ ngơi.
Sau đó lấy ra màn thầu nướng ăn.
Trong lúc đang ăn thì đột nhiên có tiếng hét từ bên ngoài truyền tới.
“Thổ phỉ tới, chạy mau!”
“Giết người! Cứu mạng a!”
Kim Dục và mọi người nghe được tiếng hét liền vội vàng đứng dậy, lấy hết đồ đạc của mình nhanh chóng chạy ra ngoài bằng cửa sau của căn nhà.
Quay đầu giương mắt nhìn thì thấy cửa thôn bên kia ánh lửa tận trời, nơi nơi đều là tiếng hét thảm thiết.
Trong bóng đêm, có hai tên sơn tặc cầm đầu cưỡi ngựa, vung đại đao lên ra lệnh cho đám sơn tặc tiểu đệ phía sau đốt phá, giết chóc cướp đoạt, đi ngang qua căn nhà nào thì đốt luôn căn nhà ấy, nhìn thấy nữ nhân thì mặc kệ xấu hay đẹp đều bắt lại.
Ở tạm trong thôn nhóm người lưu dân hoảng loạn chạy trốn, một người không chú ý đã bị chém rớt đầu.
Một màn này kích thích hai mắt Kim Dục, khiến nàng tức giận đến mức cả người phát run.
“Súc sinh!”
“Tiểu Dục, đừng nhìn, nhanh chạy trốn.” Kim mẫu giữ chặt tay nàng một đường chạy như điên.
Lương Hoành chân cẳng không nhanh nhẹn chạy bất động, Lương Nguyên cõng ông chạy.
Kim phụ lôi kéo Kim Hổ cùng Kim Kiều, Kim Lan che chở Lương Nguyệt, đoàn người hỗ trợ lẫn nhau toàn lực chạy trốn, nhưng ở phía sau thôn là một cái sườn núi, nên cần phải chạy sang phía bên kia của sườn núi mới có thể ra ngoài.
Lên núi vô cùng khó khăn, lại không có chỗ để ẩn nấp, đẩy xe rất bất tiện nên họ chỉ đành phải bỏ xe, cầm lương thực, cõng nồi chén, xách theo túi chạy nhanh lên núi.
Nhưng liền tính là như vậy, tốc độ của bọn họ cũng không nhanh bằng sơn tặc.
Những tên sơn tặc đó rất nhanh đã thiêu đốt xong tất cả nhà ở, khiêng nữ nhân mới bắt được lên vai, vừa nâng mắt lên thì nhìn thấy trên sườn núi có bóng người, cười man rợ đuổi theo.
Mắt thấy rất nhanh bọn họ sẽ bị những tên này đuổi kịp, đáy mắt Lương Nguyên hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn buông ra Lương Hoành, nói với đám người Kim phụ một tiếng: “Làm phiền bảo vệ cha ta cùng muội muội, tất cả tiếp tục chạy về phía trước đừng quay đầu lại, tìm một chỗ trốn đi, phía sau để ta giải quyết.”
Vừa nói xong, không đợi đám người Kim phụ mở miệng, hắn đeo cung tên, cầm dao phay, chạy xuống sườn núi.
“Lương Nguyên, con quay về cho cha!” Lương Hoành cả kinh hô to.
“Ca, ca!” Lương Nguyệt không rõ nguyên do cũng đi theo hô to, kêu kêu liền muốn chạy theo Lương Nguyên, bị Đinh Tiêu giữ chặt lại.
Thấy Lương Nguyên không quay đầu lại, Lương Hoành trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi, ông oán hận đánh vào chỗ chân bị đứt một quyền.
Lại là như vậy.
Lần trước dẫn dụ giặc cỏ rời đi, lần này thì trực tiếp đối đầu sơn tặc.
Mỗi lần đều là nhi tử bảo vệ ông.
Ông chính là đồ vô dụng.
Lương Hoành biết rõ chính mình đi theo qua cũng chỉ biết liên lụy nhi tửi, liền cắn chặt răng kéo qua Lương Nguyệt, ở đám người Kim phụ trợ giúp phía sau, dốc toàn lực chạy nhanh về phía trước.
Lương Nguyên không có hấp tấp trực tiếp chạy đến trước mặt bọn sơn tặc, mà tìm một nơi ẩn nấp thích hợp để bắn tên.
Lần trước khi hắn dẫn giặc cỏ rời đi còn chưa trùng sinh, cung tên đưa cho cha để phòng phân, lần này cầm cung tên trong tay, hắn lại có kinh nghiệm trên chiến trường ở đời trước, thực lực của hắn ở hiện tại đã khác xưa.
“Vụt!”
Một mũi tên bắn ra.
“Phốc!” Tên sơn tặc cưỡi ngựa đằng trước liền bị một mũi tên xuyên thủng cổ họng, hắn cùng với nữ nhân trên lưng ngựa đều cùng nhau ngã xuống đất.
“Nhị đương gia!”
Nhóm sơn tặc lập tức hỗn loạn, có tên nhìn khắp nơi tìm người, có tên giận dữ chửi bới.
Vụt! Vụt! Vụt!
Lương Nguyên lại bắn ra ba cái mũi tên, giết chết ba tên sơn tặc.
Tổng cộng có bốn cái mũi tên, toàn bộ đã được dùng hết.
Không có mũi tên để sử dụng, Lương Nguyên đeo cung lên lưng, thừa lúc bọn cướp sợ hãi, lợi dụng bóng đêm chạy nhanh qua đi, vung dao phay giết chết một tên sơn tặc, đoạt đao của tên đó, đại sát tứ phương.
Một tiếng lại một tiếng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp bầu trời đêm.
Đang ở chạy trốn phía trước, đám người Kim Dục bị cả kinh sôi nổi quay đầu lại, đứng ở nửa trên sườn núi nương theo ánh sáng trong đêm cùng ánh lửa thấy được hình ảnh Lương Nguyên chém giết sơn tặc.
Động tác hắn nhanh nhẹn, ra đòn nhanh chuẩn tàn nhẫn, một đao chém chết một người, giống như một sát thần đã trải qua trăm trận chiến.
“Tại sao Lương Nguyên lại lợi hại như vậy?” Kim phụ vô cùng kinh ngạc, ông nhìn về phía Lương Hoành, thấy đối phương cũng mang bộ mặt khiếp sợ, hỏi: “Lương Nguyên vẫn luôn là như vậy sao?”
Lương Hoành thất thần lắc đầu: “Không…… Không phải……”
Ông dạy ra nhi tử không có lợi hại như vậy.
Kim Dục mang vẻ mặt sùng bái nhìn Lương Nguyên giết sơn tặc, nghĩ thầm, chẳng lẽ Lương Nguyên đời trước là đại tướng quân?
Thật mẹ nó ngầu quá đi!
Nhìn thấy bảy tám tên sơn tặc đang tránh Lương Nguyên mà chạy về phía bên này, nàng quay lại nói với mọi người: “Chạy mau, có sơn tặc đuổi theo, Lương Nguyên lợi hại như vậy sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta chạy nhanh tìm chỗ trốn đi, đừng cho hắn thêm phiền phức”
Tay Kim mẫu run run: “Đúng, đúng, chúng ta tìm một chỗ trốn đi, đừng gây phiền phức cho Tiểu Nguyên.”
Khẩn trương liền không gọi tên đầy đủ của Lương Nguyên.
Tên nhóc này quá hung ác!
Đoàn người lại tiếp tục chạy trốn, bọn họ này nhóm người có yếu có tàn, chạy không lại đám sơn tặc phía sau, hai bên khoảng cách dần dần rút ngắn lại.
Lương Nguyên một đao chém đứt cổ một tên sơn tặc, từ trên người sơn tặc nhổ xuống hai cái mũi tên, mặc kệ mấy người phụ nữ bị sơn tặc bắt phía sau, xoay người nhìn thấy sườn núi bên kia có một vài tên sơn tặc đang đuổi theo, lập tức chạy như điên theo qua, đem tốc độ phát huy đến mức tận cùng, giống như một con sói hoang.