Sau đó, Thẩm Kính lái một chiếc xe Lexus cũ đưa tôi vào sâu trong khu phố cổ.

Căn nhà trước mặt nhìn thì có vẻ cũ kỹ nhưng ngay cả chiếc sofa trong phòng khách cũng là làm bằng gỗ hồng*.

(Chú Thích: "gỗ hồng", một loại gỗ quý có màu đỏ đặc trưng, thường được sử dụng để làm đồ nội thất cao cấp, đặc biệt là trong các món đồ trang trí hoặc đồ gỗ cổ. Gỗ hồng có độ bền cao và màu sắc đẹp, thường được dùng trong việc chế tác bàn ghế, tủ, và các đồ dùng trong nhà.)

Tôi nhìn Thẩm Kính, một người ăn mặc giản dị thì đột nhiên cảm thấy ông chủ cho thuê này người không mua nổi sofa da thật, có vẻ như cũng chẳng giàu có gì.

Nhưng may thay là phòng ốc rất sạch sẽ, tôi đã đi ngắm nghía quanh ba vòng rồi mà chẳng trông thấy bất kỳ một con côn trùng hay tiểu cường nào cả.

Thế là Thẩm Kính nghiễm nhiên trở thành chủ nhà của tôi.

Trong bữa ăn anh thừa nhận.

- Chùm chìa khóa đó thực ra là của nhà bạn tôi, cậu ấy nhờ tôi đi thu tiền thuê hộ mà thôi.

- Và căn nhà này thực ra cũng là cậu ấy cho tôi ở nhờ.

- Vậy nên khi cho em thuê, tôi cũng kiếm được một ít tiền nhà. (app TYT - tytnovel)

Thẩm Kính cười giống như một con hồ ly tinh ranh.

Ánh mắt anh khóa chặt trên mặt tôi, dường như đang rất mong chờ biểu cảm thất vọng của tôi.

Kết quả là tôi chẳng quan tâm đến điều đó mà vỗ vào vai anh một cái.

- Tôi hiểu mà, làm gì có ai dễ dàng…ai mà chẳng phải kiếm sống chứ.

Sau đó, tôi cúi đầu ăn sạch sẽ món gà luộc kiểu Quảng Đông mà anh làm.

Thẩm Kính dù không có nhiều tiền nhưng tài nghệ nấu ăn của anh thật sự rất ngon.

Thịt gà giòn mềm, thậm chí còn chí chút vị ngọt nhè nhẹ.

Đúng như người Nam Thành thường bảo “gà thì phải có vị của gà”.

Mà đây có phải chính là “gà thả vườn” …trong lời đồn không nhỉ?

Đợi đến khi tôi quét sạch một bàn đầy thức ăn, ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của Thẩm Kính. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Anh một tay chống lên cằm nhìn tôi một cách điềm tĩnh.

Con hồ tinh này cười híp mắt và nói:

- Thịnh Gia Bảo, khẩu vị của em cũng tốt thật đấy.

- Tôi đang nghĩ, tiền thuê nhà của em có phải là hơi thấp không nhỉ?

Ê, nhắc đến tiền thì thật sự sẽ làm tổn thương tình cảm đấy.

Đặc biệt là tôi không chắc anh nói đến “hơi thấp” hay là “rất thấp” nữa.

Hiện giờ trong túi tôi chẳng còn bao nhiêu tiền.

Thế là tôi vội vàng chạy qua nịnh nọt Thẩm Kính.

- Đó không phải vì đồ ăn anh làm quá ngon đó sao.

- Với lại một người tốt bụng như anh, có tấm lòng như một chiếc pizza…à không, có tấm lòng như Bồ Tát thì chắc chắn sẽ hiểu cho tôi đúng không?

Vừa nói xong, tôi mới nhận ra hình như mình đứng quá gần Thẩm Kính rồi.

Lông mi anh rất dài, mũi cao thẳng đến nỗi rất phù hợp để làm đường trượt patin. 

Đôi môi ửng hồng đầy đặn, trông rất dễ hôn…

Sau đó anh đột nhiên đỏ mặt rồi quay đi.

- Khụ…tôi chỉ nói bừa chút thôi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play