Năm phút sau, tôi ngồi xổm ở một góc hẻm dùng vòi nước ven đường để rửa mặt.
Khi nước mắt hòa cùng với nước máy, trượt qua đôi má bầu bĩnh vừa bị “hôn nhẹ” bởi một con tiểu cường.
Cho đến khi tôi nghe thấy tiếng kim loại va chạm ở bên cạnh.
Khi ngẩng đầu lên, nhìn theo một chùm chìa khóa to tướng rồi nhìn lên.
Lúc này tôi nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi, còn rất đẹp trai…có lẽ anh là chủ nhà cho thuê.
Thế là tôi vội vàng túm chặt lấy chiếc áo phông trắng của anh rồi hỏi:
- Anh đẹp trai ơi, anh có phòng cho thuê không? Loại phòng không có tiểu cường ấy.
Tôi thấy Thẩm Kính đứng ngẩn người một lúc rất lâu.
Sau đó, khi anh khẽ cười thì tôi cảm giác như cả con hẻm này bỗng dưng như bừng sáng.
- Thật ra thì cũng có.
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Sau này Thẩm Kính bảo với tôi rằng, không ngờ anh giấu mình lâu như vậy rồi, thế mà sao vẫn bị tôi nhận ra thân phận thái tử gia giới Quảng Đông của anh. ( truyện trên app T•Y•T )
Cho nên anh mới muốn giữ tôi ở bên cạnh để “nghiên cứu”.
Cuối cùng thì anh cũng phát hiện ra tôi chỉ đơn giản chọn anh thay vì chọn một căn phòng có tiểu cường mà thôi.
Còn nếu phải tìm một lý do nữa tôi nghĩ có lẽ là vì nhan sắc.