Cảnh Mông ban đầu không ý thức được là đang gọi hắn, mãi đến khi người kia lại gọi một tiếng nữa, hắn mới quay đầu lại.
Cách đó không xa, đứng một cô gái mặc áo khoác sừng trâu, đi giày da cao cổ, phụ tá của cô đều mang theo túi giấy, áo choàng màu hạt dẻ tóc hơi xoăn, làn da trắng như tuyết, môi hồng răng trắng, so với người mẫu đứng cạnh cô còn xinh đẹp hơn.
Nhưng điều này không quan trọng, trọng điểm là bên cạnh cô là một thiếu niên mặt mày lạnh băng, hai tay đút túi quần. Không ở trường học, Phó Cảnh Tư hôm nay mặc một chiếc áo khoác màu đen, dáng người cao ngất tuấn lãng, người qua đường thỉnh thoảng liếc nhìn hắn.
Sao đi đâu cũng gặp hắn vậy?
Tâm tình trong sáng của Cảnh Mông giảm xuống mấy độ.
Hắn không mở miệng, tỏ ý không muốn để ý đến bọn họ, thiếu nữ lại chủ động tiến lên, kinh hỉ nói: “Thật là cậu nha, tôi còn lo lắng nhận nhầm người.”
Cô đánh giá Cảnh Mông, bỗng nhiên che miệng cười khẽ: “Cậu nỡ cắt đi mái tóc của mình rồi á, nếu như cậu theo đuổi tôi mà có bộ dạng này, tôi đã đồng ý với cậu rồi.”
Phụt!
Cảnh Mông suýt chút nữa nghẹn lại.
Theo đuổi?
Theo đuổi cô ta?!
Đáy mắt Phó Cảnh Tư có dao động, cũng ngoài ý muốn liếc nhìn Cảnh Mông một cái. Cảnh Mông hiếm khi xấu hổ, đánh nhau hắn như cá gặp nước, nhưng ứng phó với nữ sinh, hắn thật sự không có kinh nghiệm.
Thiếu nữ nghiêng đầu chớp chớp mắt: “Ha ha, dọa cậu sợ sao? Tôi nói giỡn thôi, hiện tại cho dù cậu còn thích tôi, tôi cũng đã có bạn trai rồi.”
"Khi nào?" Phó Cảnh Tư liếc nhìn cô một cái.
"Hắc hắc, tháng trước, cảnh biểu ca cậu không được nói nói cho dì biết." Thiếu nữ yêu kiều cười, muốn khoác tay Phó Cảnh Tư làm nũng. Phó Cảnh Tư né tránh, thiếu nữ le lưỡi, “Cậu vẫn là không quen người khác chạm vào cậu a.”
Cảnh Tư không quen người khác đụng vào?
Cảnh Mông sửng sốt.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt, khó trách Phó Cảnh Tư phản ứng như vậy lớn.
Phó Cảnh Tư không đáp lời, thiếu nữ đã quen, nàng lại nhìn về phía Cảnh Mông, hứng thú bừng bừng nói: “Từ khi tốt nghiệp sơ trung đến giờ chưa gặp lại, vừa vặn hôm nay là sinh nhật tôi, lầu sáu có một nhà lẩu không tệ, cùng nhau ăn bữa cơm trưa đi!”
Cảnh Mông đoán không chuẩn Thẩm Mông rốt cuộc thích thiếu nữ này bao nhiêu, lo lắng cự tuyệt sẽ bị lộ, đành đồng ý. Đồng thời quyết định ăn cơm xong liền lập tức đi mua di động, để tùy thời trao đổi tin tức với Thẩm Mông!
Thiếu nữ dẫn theo túi giấy đi ở phía trước, Cảnh Mông thỉnh thoảng liếc bên cạnh Phó Cảnh Tư không tay, người này đọc sách đọc đến ngu đi, thương hương tiếc ngọc cũng không biết.
Phó Cảnh Tư bỗng nhiên dừng lại, duỗi tay: “Đưa đây”
Cảnh Mông không hiểu:" Đồng phục sao? Đưa giặt rồi, ngày kia về trường học trả lại cậu.”
"Không phải đồng phục." Phó Cảnh Tư trực tiếp tiếp nhận túi giấy hắn đang xách, “Vẫn luôn nhìn tôi, chẳng phải là muốn tôi cầm sao.”
Cảnh Mông: “...”
Hắn cảm thấy Phó Cảnh Tư thật sự đọc sách đến ngủ người rồi.
Bất quá có người chủ động hỗ trợ xách đồ, hắn mừng rỡ nhẹ nhàng, đem tất cả túi giấy toàn bộ đưa cho Phó Cảnh Tư, Phó Cảnh Tư liếc mắt thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, không nói gì thêm.
Đi ngang qua một cửa hàng trang sức, Cảnh Mông hỏi: “Em họ cậu thích gì?”
Phó Cảnh Tư nhàn nhạt đáp: “Không biết.”
“ Cậu tặng nàng quà sinh nhật là gì?”
“Không tặng.”
"..." Cảnh Mông vỗ vỗ vai Phó Cảnh Tư, hoảng hốt tiến vào cửa hàng trang sức mua một cái kẹp tóc thủy tinh.
Hắn không có da mặt dày như Phó Cảnh Tư, sinh nhật con gái nhà người ta, không tặng quà thì ngại.
Đến cuối tuần, quán lẩu 10 rưỡi bắt đầu lấy số, ba người đến cửa hàng đã gần 11 giờ, phía trước còn mười mấy bàn, đại khái còn nửa tiếng nữa mới đến lượt bọn họ, Cảnh Mông thấy thời gian còn sớm, chào hỏi rồi xuống lầu mua di động.
Lầu một có mấy cửa hàng trải nghiệm di động, Cảnh Mông tùy tiện mua một cái điện thoại mới, làm xong thẻ trực tiếp gọi điện thoại cho Thẩm Mông, Thẩm Mông nghe được hắn mua di động thì hoảng sợ, sợ hãi nói: “Mua di động không thành vấn đề, nhưng ngàn vạn lần đừng để mẹ tôi phát hiện, bà ấy sẽ không vui.”
"Vì sao không vui..." Cảnh Mông ngập ngừng, đúng rồi, Thẩm Mông phía trước cũng chưa dùng di động, hắn nhíu mày, “Thẩm dì không cho ngươi liên hệ với ba ngươi?”
Thẩm gia là gia đình đơn thân, Cảnh Mông hợp lý hoài nghi, Thẩm Dương Cầm quản Thẩm Mông nghiêm khắc, là vì ngăn cản hắn lén liên hệ với cha ruột.
Thẩm Mông: “Không có không có, ba tôi ở lúc tôi sinh ra thì đã qua đời.”
Cảnh Mông: “?”
“Ung thư.”
“...”
Thẩm Mông sờ sờ đầu: “Ngày kia là giỗ ba tôi, phiền ngươi giúp tôi đưa một bó hoa ly, ba tôi thích hoa ly.”
Cảnh Mông là không thích hoa ly, nguyên nhân là ba hắn bị dị ứng hoa ly, thay đổi một cách vô tri vô giác, hắn cũng không thích hoa ly. Hắn gật đầu: "Đã biết." Lại hỏi, “Tình huống của cô bé kia thế nào? Tôi cái gì cũng không biết, rất bị động!”
Thẩm Mông nhanh chóng giải thích.
Thì ra thiếu nữ tên Phùng Nhã Vận, là học muội sơ trung của Thẩm Mông, so với hắn thấp hơn một khóa.
Phùng Nhã Vận lớn lên xinh đẹp, là hoa khôi của trường, bạn cùng bàn của Thẩm Mông thích Phùng Nhã Vận, ép Thẩm Mông đi đưa thư tình, Thẩm Mông không dám cự tuyệt, kết quả bị giáo bá thích Phùng Nhã Vận biết được, bạn cùng bàn sợ bị đánh, khiến cho Thẩm Mông gánh nồi, vì thế Thẩm Mông gặp phải một năm bạo lực học đường, tốt nghiệp mới được giải thoát.
"..." Cảnh Mông nghẹn họng, cuối cùng không nhịn được, “Bị người ta ức hiếp, ngươi sẽ không phản kháng sao?”
"Tôi, tôi..." Thẩm Mông cắn môi, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Cảm ơn ngươi quan tâm. Tôi không sao, bọn họ ức hiếp nhiều rồi cũng sẽ thấy không thú vị, liền sẽ không ức hiếp tôi nữa.”
"Ngươi... Thắng." Cảnh Mông cúp điện thoại.
Một cơn nóng ập đến khiến Cảnh Mông cảm thấy khó chịu, cơ thể nóng lên âm ỉ. Hắn bắt đầu thở dốc, sau đó lên thang cuốn tự động. Cảnh Mông cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt chút nữa thì không đứng vững, may mắn là kịp thời túm lấy tay vịn, một nam sinh phía trước quay đầu nhìn hắn mấy cái.
Cảnh Mông cảm thấy nam sinh có chút quen mắt, nhưng hắn đang choáng váng lợi hại, tầm mắt mơ hồ, hắn lười suy nghĩ nhiều, xuống thang cuốn vẫy vẫy đầu, sờ trán, nóng đến kinh người. "Sẽ không lại sốt chứ?" Cảnh Mông lẩm bẩm, không đi đến tiệm lẩu mà xoay người đi nhà vệ sinh, muốn rửa mặt cho tỉnh táo.
Nhà vệ sinh trung tâm thương mại cứ mười phút lại được dọn dẹp một lần, đặc biệt sạch sẽ, bên trong rất yên tĩnh, Cảnh Mông vặn vòi nước rửa mặt, chóp mũi ngửi thấy mùi bạc hà tươi mát.
Mùi hương từ đâu ra? Cũng khá dễ chịu.
Cảnh Mông nghĩ, đầu càng lúc càng choáng váng, hắn dùng sức nắm lấy bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trong gương, choáng váng.
Trong gương, khuôn mặt thiếu niên như hoa đào, trong đôi mắt đen láy ánh lên vẻ quyến rũ, mái tóc ướt đẫm mồ hôi mềm mại dán lên trán, trông giống như ——
Động dục……
Hắn là một Alpha, vì sao lại động dục?
Cảnh Mông toàn thân nóng như lửa đốt, trong đầu cũng nóng thành một đoàn hồ nhão, hắn hoàn toàn không nghĩ ra. Hắn run rẩy vặn vòi nước, cúi người đưa đầu lại gần.
Nước ấm từ trên đỉnh đầu đổ xuống, Cảnh Mông cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.
Rắc.
Trong mơ màng, bên tai vang lên tiếng khóa cửa.
Cảnh Mông không để ý, mãi đến khi một đôi tay chạm vào cổ hắn như có như không vuốt ve, tuyến thể của hắn đột nhiên co rút lại, hắn tắt nước ngẩng đầu.
Trong tầm mắt mơ hồ, khuôn mặt dữ tợn của Triệu Kiệt đều biến thành một đoàn, hắn đen bóng, dưới ánh đèn lồng trắng, đến lỗ chân lông cũng tỏa ra mùi dầu mỡ, hắn cười không có ý tốt, ghé sát tai Cảnh Mông, thổi một hơi vào trong: "Thẩm Mông, quả nhiên là mày. Cắt tóc rồi, tao ở thang cuốn thấy mày, suýt chút nữa không nhận ra. Không ngờ mày vẫn là một mỹ nhân a, ở nơi công cộng phát ra tin tức tố, mày là……" Hắn mạnh mẽ nuốt nước miếng, nhớp nháp dính dính, đầy mùi hôi thối chua lè của cống rã lên men, “Quyến rũ tao/chịch/mày sao?”
Oanh!
Giây tiếp theo, Triệu Kiệt đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ném mạnh xuống đất, hắn đau đến nhe răng nhếch miệng, ngẩng đầu liền nhìn thấy Cảnh Mông cả người ướt đẫm, toàn thân lệ khí nhìn xuống hắn.
Cảnh Mông trắng bệch môi chậm rãi phun ra mấy chữ: “Tới, chịch một cái cho ông đây xem.”