Chàng trai đầu tiên được gọi là "kiệt ca" hoàn hồn, Cảnh Mông bảo bọn họ cùng nhau lên rõ ràng là khinh thường hắn, toàn thân hắn run lên vì tức giận, hắn thuận tay nhặt lấy một tảng đá từ góc tường, hùng hổ tiến lên: “Được lắm, Thẩm Mông, muốn chết thì ông đây cho mày toại nguyện!”

Cảnh Mông lạnh lùng bất động, đợi Triệu Kiệt đến gần, hắn đột nhiên ra tay, đoạt lấy tảng đá trong tay Triệu Kiệt, nhắm ngay trán hắn mà nện xuống.

Máu ấm áp từ thái dương Triệu Kiệt chảy xuống, thấm vào cổ áo hắn, tầm nhìn của Triệu Kiệt thoáng chốc trở nên mơ hồ, một màu đỏ máu.

Hắn trợn tròn mắt.

Đây là chảy máu sao?

Triệu Kiệt còn chưa kịp phản ứng lại, Cảnh Mông đã túm lấy cổ áo hắn, ấn đầu hắn không chút lưu tình đập vào tường, chấn đến vôi tường rung rụng xuống mấy tầng.

"Mẹ kiếp..." Triệu Kiệt phun ra bụi trong miệng, miệng không rõ kêu lên, “Lưu Hâm, Trương Nhất Trì! Mẹ chúng mày xem cái gì, còn không mau giúp tao!”

Cảnh Mông ngước mắt, lơ đễnh đảo qua.

Cái liếc mắt này khiến Lưu Hâm và Trương Nhất Trì đang ngọ nguậy lập tức không dám động đậy, vứt hòn đá trong tay, lặng lẽ lùi lại phía sau.

Triệu Kiệt khổ người gấp đôi bọn họ, Cảnh Mông vài giây đã đánh hắn đến vỡ đầu chảy máu, ai dám lên chứ! "Đồ hèn nhát!" Triệu Kiệt thấy bọn họ không dám qua, phun ra một ngụm máu loãng trên mặt đất, ngẩng cổ, “Thẩm Mông mày có gan, hôm nay giết chết ông đây luôn đi!”

"Chậc." Cảnh Mông lè lưỡi liếm môi, khinh thường ném Triệu Kiệt ra.

Trên mấy đầu ngón tay dính máu, hắn ghét bỏ lau lau vào tường, giọng nói lười biếng: “Ông đây thích sạch sẽ, mày quá bẩn, không xứng.”

Sắc mặt Triệu Kiệt tức khắc ngũ sắc hỗn tạp, nửa ngày nghẹn không ra lời nào.

Vô cùng nhục nhã, mẹ nó đây tuyệt đối là vô cùng nhục nhã!

Khóe miệng Cảnh Mông ngậm một nụ cười như có như không, nhặt lên túi lớn túi nhỏ, lảo đảo đi ra đường tắt.

Năm hắn học lớp 6 còn chưa phân hóa, đã một mình đấu với đám Alpha lớp 7 lớp 8.

Mấy tên Triệu Kiệt, trong mắt hắn hạt mè cũng không tính là gì.

Luận đánh nhau, hắn thật sự là chưa từng chịu thiệt.

Triệu Kiệt bò dậy, không phục hướng về phía bóng dáng Cảnh Mông kêu lên: “Thẩm Mông mày mẹ nó chờ đấy, chuyện này không xong đâu!”

Cảnh Mông không quay đầu lại, giơ tay ra ngón giữa.

“Ông già chờ đó, lũ rác rưởi.”

Triệu Kiệt: “...”

Trở lại Thẩm gia, Cảnh Mông ở phòng khách thấy được máy bàn.

Hắn đã quên lần cuối cùng dùng máy bàn là khi nào, là nhà trẻ hay là tiểu học.

Hắn đi trước phòng bếp càn quét một vòng, không Coca không Sprite không rượu, chỉ có trái cây và nước soda.

Hắn cầm quả táo cắn, về phòng khách gọi điện thoại.

Hắn gọi vào di động của Thẩm Mông, nửa phút sau, Thẩm Mông bắt máy liền bùm bùm một hồi xin lỗi: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi làm bài quên thời gian, không chú ý điện thoại reo.”

Cảnh Mông trực tiếp hỏi: “Ngươi bị những thằng rác rưởi  đó 'mượn' bao nhiêu tiền rồi?”

Răng rắc!

Hắn vừa dứt lời, microphone vang lên tiếng ghế kéo dài, thanh âm Thẩm Mông nóng nảy vài phần: "Bọn họ có đánh ngươi không? Có bị thương không? Bọn họ phía trước đoạt... Cùng tôi mượn 5000, tôi, tôi tuần này liền không muốn cho bọn hắn tiền nữa, cố ý không mang thẻ, không nghĩ tới liên lụy ngươi, tôi, tôi..." Giọng nói của hắn giống như rơi xuống mưa, ướt dầm dề.

Cảnh Mông thấy rất phiền.

Mấy ngày nay hắn biết Thẩm Mông tính cách mềm yếu, bạn học lén đều kêu hắn túi khóc, hắn chỉ coi như hắn là tính tình như thế. Hiện tại thế nhưng chút chuyện như vậy liền khóc.

"Ngươi liên lụy cái rắm, làm sai chính là những thằng rác rưởi đó, ngươi có lỗi gì chứ ?" Cảnh Mông đánh gãy hắn.

"Là tôi, tôi..." Thẩm Mông nhỏ giọng khóc nức nở, “Hại ngươi bị đánh.”

"Có thể đánh thắng ta người vẫn chưa sinh ra đâu." Cảnh Mông nói ,nhịn không được cười ra tiếng, “Đừng nói ngươi cái thân thể này thật đúng là niên cấp đệ nhị, làm liên lụy đến ta đều rất có văn hóa.”

"Ngươi, ngươi thật không bị thương?" Thẩm Mông đánh khóc cách. “Triệu Kiệt bọn họ đều là thành viên đội bóng đá.”

"Đúng vậy, không bị thương. Mẹ kiếp, có phiền hay không." Cảnh Mông không kiên nhẫn nói thầm, khóe miệng lại trộm cong lê

Cảm giác được quan tâm cũng không tệ.

Có lẽ.

Trong thân thể bọn họ thật lưu trữ cùng loại máu.

"Ân, không bị thương là tốt." Thẩm Mông nho nhỏ tiếng hít mũi, “Ta còn có chuyện cùng ngươi xin lỗi.”

“Nói.”

“Vé máy bay ta đặt tuần sau rồi”

"Tuần này vé máy bay không có?" Cảnh Mông kinh ngạc.

Thẩm Mông do dự trong chốc lát, thành thật nói: "Có. Nhưng là nhà ngươi thư phòng có rất nhiều sách tham khảo, ta, ta... Muốn nhìn một chút rồi trở về." Hắn thấp thỏm không thôi, “Có thể chứ?”

"..." Cảnh Mông á khẩu không trả lời được.

Khó trách người ta là niên cấp đệ nhị, xem xem này giác ngộ, xem xem này cảnh giới!

Thư phòng nhà hắn, hắn liền đi ngang qua đều là một loại tra tấn!

Cảnh Mông tâm tình rất là phức tạp: “Muốn xem liền xem đi, dù sao ta cũng còn có chút việc muốn xử lý.”

"Cảm ơn!" Thẩm Mông tận lực khắc chế, nhưng ngữ khí vẫn là tiết lộ hắn rất hưng phấn vui vẻ.

Cảnh Mông lắc đầu, cúp điện thoại.

Lúc này huyền quan truyền đến động tĩnh, là Thẩm Dương Cầm đã trở lại. Nàng tiến vào nhìn đến Cảnh Mông buông điện thoại, rõ ràng sửng sốt.

"Con trai." Nàng buông túi lại đây, cười hỏi, “Gọi điện thoại cho ai vậy?”

Cảnh Mông thuận miệng nói: “Bạn bè.”

“Trường học.”

"Trường học bạn nào vậy?" Thẩm Dương Cầm ngồi xuống cạnh Cảnh Mông, “Khi nào thì quen? Sao mẹ không biết con có bạn?”

Cảnh Mông cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Hắn vừa ăn táo vừa nói: “Mấy ngày nay.”

"Ồ." Thẩm Dương Cầm rót cốc nước, nhưng lại không uống, cầm cái ly trầm mặc vài giây, đột nhiên hỏi: “Là Vương Tử Hi, người con ngồi cùng bàn sao?”

Thì ra cái tên mặt đỏ kia là Vương Tử Hi, Cảnh Mông lắc đầu: “Không phải.”

Thẩm Dương Cầm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là ai? Mẹ có biết không?”

Nàng truy hỏi kỹ càng sự việc, Cảnh Mông nhớ lại một lượt các bạn học của Thẩm Mông trong đầu, cuối cùng chỉ nhớ được một cái tên: “Phó Cảnh Tư.”

Thẩm gia là một căn biệt thự nhỏ hai tầng, phía trước còn có nửa cái hoa viên, tuy rằng so ra kém cảnh gia tráng lệ huy hoàng, nhưng cũng là gia cảnh giàu có.

Ăn xong cơm chiều, Cảnh Mông xem TV một lát rồi về phòng.

Phòng Thẩm Mông giống như những gì Cảnh Mông dự kiến, trang trí cứng nhắc, trang trí mềm gần như không có, một chiếc giường, một cái bàn học, giá sách thì rất nhiều, ba cái lớn, chật kín những cuốn sách dày cộp.

Cảnh Mông nhìn mà đầu óc choáng váng, trực tiếp đi phòng tắm tắm rửa.

Trong phòng tắm có một cái gương lớn.

Cảnh Mông tắm xong, nhìn thiếu niên tóc đen da trắng mắt to trong gương.

Đẹp trai, thật sự rất đẹp trai.

Rốt cuộc cũng có một khuôn mặt giống hắn.

Nhưng quê cũng thật quê.

Tóc mái dày như nắp nồi, tủ quần áo giống hệt cán bộ, áo sơ mi trắng đồng phục, áo sơ mi đen bên trong.

Thay đổi hình tượng, việc cấp bách.

Cảnh Mông hạ quyết tâm, ngày hôm sau ăn xong cơm trưa, đợi Thẩm Dương Cầm ra cửa, hắn cũng lấy thẻ của Thẩm Mông ra cửa.

Thẩm gia ở nội thành, xe rất nhanh đưa Cảnh Mông đến quảng trường gần đó.

Cảnh Mông tùy tiện tìm một tiệm cắt tóc, cũng không làm gì cầu kỳ, chỉ bảo thợ cắt tóc tỉa mỏng tóc mái, tóc cũng cắt ngắn đi ba bốn centimet.

Cắt xong tóc mái, đôi mắt đen láy mát lạnh kia cuối cùng cũng lộ ra, thợ cắt tóc nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc, tính tiền còn giảm cho Cảnh Mông 20%.

Cảnh Mông ra tiệm cắt tóc, lại đi lầu hai khu đồ nam mua quần áo.

Thẩm Mông chỉ có một kiểu áo lông vũ, mặc giống như thùng nước cỡ lớn. Cảnh Mông tính mua vài chiếc áo khoác.

Hắn vào tiệm cũng không thử, cầm hai chiếc áo lông mỏng, hai chiếc áo hoodie, bốn chiếc áo khoác trực tiếp đi tính tiền.

Thẩm Mông và hắn chiều cao cân nặng không sai biệt lắm.

Vừa mới thanh toán xong, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói không chắc chắn.

“Thẩm Mông?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play