Hà Tự Phi từng nghe qua "tuổi khảo", ý là mỗi năm một lần khảo hạch. Huyện học, phủ học, thư viện cùng các học đường giáo dục lớn đều sẽ tổ chức tuổi khảo. Nơi này khảo hạch tuy không khó hơn so với viện thí nhưng cũng chẳng dễ hơn bao nhiêu. Đề mục thì ít hơn viện thí, đối với một đám tú tài đã qua viện thí mà nói, cũng xem như đơn giản.
Rốt cuộc tuổi khảo cũng chẳng phải để chọn người chỉ là để xem ngươi năm ấy có thật lòng đọc sách, có còn giữ được tư chất của tú tài hay không.
Chu Lan Phủ nói: “Thông thường thì tuổi khảo không chỉ có học sinh huyện học tham gia mà một vài tú tài ở học đường bên ngoài cũng sẽ đến huyện học báo danh theo hộ tịch để dự khảo. Chỉ cần họ qua được, sang năm sẽ không lo không có học trò mang lễ đến bái sư.”
Hà Tự Phi đáp: “Thì ra là thế tạ hai huynh Cần Ích và Lan Phủ đã giải nghi giúp ta.”
Thẩm Cần Ích nói: “Tạ cái gì, ngươi ắt hẳn chẳng cần lo lắng chuyện tuổi khảo. Ta vốn định năm nay thi vào mười hạng đầu huyện học như vậy tuy ta không có bạc lẫm thiện sinh cũng có thể được phân cho một phòng riêng như ngươi. Ai, ngươi không biết người ở cùng phòng với ta kia, mỗi ngày ngủ ngáy, nói mớ đến giờ ngọ ta cũng chẳng yên giấc. Buổi chiều học cầm nghệ, đánh cờ cưỡi ngựa thì chẳng còn tinh thần gì.”
Cái này Hà Tự Phi thật lòng thông cảm bản thân hắn cũng từng trải qua.
Rốt cuộc ai nấy đều là gà gáy đã dậy, đến giờ ngọ thì đã trôi qua hơn ba canh giờ giữa lúc học hành chẳng thể ăn cơm chỉ được uống nước, như vậy thức dậy sớm đã mỏi mệt đói lả, giờ ngọ tất phải nghỉ ngơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play