Đắn đo thật lâu, Kiều Ảnh mới thì thầm: “Ngươi cái người học cùng kia cũng nhạy bén lắm, nếu như…nếu như ngươi chưa từng bởi vì thân phận nhị ca ta mà đoán ra ta là ca nhi, vậy sau này nếu nghe người học cùng nói còn có thể muốn tới La Chức phủ tìm ta hay không? Còn có thể muốn tới nhà ta... cầu thân hay không?”
“Tất nhiên là không. Có khi còn sẽ cùng đám học cùng bàn tán sau lưng ‘a, cái người quen với Hà Tự Phi huynh kia, thế mà cũng biết gạt người!’ Nhưng Tự Phi ngươi xưa nay chưa từng nói bậy sau lưng ai, nếu ngươi không nhắc tới có lẽ về sau liền dần dần quên ta đi. Thế nên ta phải cảm tạ nhị ca, cảm tạ huynh ấy đã giúp ta chỉ rõ thân phận.”
Kiều Ảnh cứ thế mà ngắm kỹ từng dòng từng chữ trong thư, đọc đi đọc lại nửa ngày hồn nhiên chẳng hay thời gian trôi qua, chẳng biết bụng đã đói cồn cào. Chỉ cần nhìn vào phong thư này, liền cảm thấy như niềm vui và hạnh phúc trong thiên hạ đều tụ về trên người mình.
Chỉ là, luôn có người muốn phá vỡ vòng sáng tốt đẹp ấy mà hắn đã xây nên cho riêng mình.
“Cốc cốc cốc”
“Bịch bịch bịch”
“Kiều Ảnh, mở cửa!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT